Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 827: Trên Tàu Hỏa Ba Ngày 7

Lúc trời sáng hẳn, trên tàu lửa bắt đầu nhốn nháo lên, có rất nhiều người đã tỉnh giấc.

Tần Mộng Kiều và Du Phong cũng thức giấc.

Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì Du Phong cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng anh ấy cũng không phải là người bảo vệ đạo nghĩa, cũng không phải là người bảo vệ hòa bình gì đó nên cảm thấy chuyện này không vấn đề gì cả, sau đó đi rửa mặt cùng Tần Mộng Kiều.

Đợi khi họ rửa mặt xong về thì hai người kia cũng đã thức.

Không, phải nói là cuối cùng Cố Di Gia cũng đã thức.

Phong Lẫm đã dậy từ sớm rồi, chỉ là đợi cô mà thôi, anh sợ sẽ làm ồn đến cô nên vẫn nhắm mắt nằm đó.

Thấy hai người ngồi đối diện đã tỉnh thì Cố Di Gia cảm thấy rất ngại, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại.

Vì quá lạnh nên cô leo xuống ngủ chung một giường với chồng là một chuyện rất bình thường, cô cũng đâu làm chuyện gì vượt quá giới hạn nên cũng không cần phải xấu hổ gì cả.

Cố Di Gia nhìn anh, sau đó đã biết ngay anh hoàn toàn không có cảm nhận gì cả, hoặc là không biết nên bình luận thế nào. Có lẽ đây là lần đầu tiên anh được tiếp xúc với nhân vật hoạt hình thế này nên không thể đánh giá được gì, chỉ có thể dùng một từ "ừm" để trả lời, như vậy cũng không sợ cô giận.

Phong Lẫm lại nhìn qua đó lần nữa, kìm nén lời nói trong lòng lại.

Đoàn trưởng Phong: "... Ừm."

Cố Di Gia nhỏ giọng nói với anh: "Đợi qua tết, trời ấm dần lên rồi, nếu như quá buồn chán thì em sẽ bắt đầu vẽ thêm một câu chuyện nữa." Cô dùng bút gõ lên nhân vật hoạt hình trên quyển sổ." Đây là thiết kế nhân vật, đến lúc em sẽ chọn một nhân vật tí hon làm nhân vật chính..."

Cô vẽ vài nhân vật hoạt hình tí hon lên giấy, sau đó đưa cho đoàn trưởng Phong đang ngồi bên cạnh xem.

Dù sao cũng bị hai người đối diện thấy rồi, cho nên cô cũng không còn thấy xấu hổ nữa, do đó cũng không hề đợi lúc tắt đèn mới xuống dưới mà đã bò lên giường trước mặt hai người họ luôn.

Hai người họ cũng đi rửa mặt, sau đó ăn sáng.

Sao lại có thể tùy tiện?

"Anh thấy đáng yêu không?"

Tối qua ngủ cũng được xem là ngon giấc nên trông tinh thần Cố Di Gia rất tốt, còn đầy năng lượng lấy bút và viết ra để vẽ vẽ tô tô nữa.

Đúng là thông minh.

Cố Di Gia không quan tâm đến họ, bây giờ cô thấy hơi hối hận rồi: "Sớm biết như thế thì chúng ta chỉ nên đặt một vé thôi, như vậy quá lãng phí."

Ừm này có ý gì đây?

Phong Lẫm bật cười: "Không lãng phí gì cả, chúng ta có hai người thì mua hai vé, đây là việc không thể tiết kiệm được."

Một ngày nhàm chán trôi qua, buổi tối Cố Di Gia vẫn chen chúc chung một giường với Phong Lẫm.

Tần Mộng Kiều và Du Phong: "..."

Bây giờ thấy cô không sao cả thì cuối cùng anh cũng yên tâm rồi.

Lại một đêm trôi qua.

"Muộn vậy sao?" Cố Di Gia chần chừ: "Đến lúc đó chúng ta về nhà bằng cách nào đây?"

Cô sờ lên cằm anh, râu đã mọc lên lún phún rồi này.

Hai người cãi cũng không kịch liệt cho lắm, nhưng bầu không khí xung quanh rất căng thẳng, đặc biệt là Tần Mộng Kiều, khóe mắt cô ấy đỏ ửng lên, trông có vẻ rất khó chịu, Du Phong thì đang tối sầm mặt lại, tức đến mức ngực phập phồng lên xuống.

"Em biết rồi, em chỉ tiện miệng nói vậy thôi." Cố Di Gia ghé sát vào người anh, nhân lúc xung quanh vẫn còn tối thì tiến đến hôn anh một cái, sau đó thì bị đâm phải.

Thật ra hai ngày này cô đã phát hiện quan hệ của đôi vợ chồng này rất tệ, trông không giống vợ chồng cho lắm, mặc dù lúc nào Du Phong cũng nói hai người họ đã kết hôn rồi, anh ấy cũng rất chăm lo cho Tần Mộng Kiều nhưng hình như Tần Mộng Kiều lại đang chống lại điều đó.

Cố Di Gia không hiểu gì sất, nhưng cô với hai người họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau chứ không thân thiết gì, vì thế cũng không tiện hỏi nhiều.

Chuyện gì đang xảy ra thế?

Trên tàu hỏa không tiện để cạo râu, có lẽ phải đợi khi đến thủ đô mới có thể cạo được, Cố Di Gia quyết định hai ngày này không hôn anh nữa, tránh bị râu đâm phải lại thấy khó chịu.

"Sẽ có xe đến đón chúng ta thôi, em yên tâm."

Có được câu trả lời này thì Cố Di Gia yên tâm rồi, sau đó đi rửa mặt cùng anh.

Đợi đến lúc họ quay lại thì trùng hợp thấy Du Phong và Tần Mộng Kiều đang cãi nhau.

Vì nghỉ ngơi đầy đủ nên tinh thần Cố Di Gia rất tốt, sau khi Phong Lẫm quan sát một lượt thì thở phào một hơi. Mặc dù đang ở bên ngoài nhưng anh vẫn cẩn thận chăm sóc cho cô, sợ cô sẽ đổ bệnh ngay trên tàu hỏa.

"Nếu như không chậm trễ gì thì khoảng mười một giờ đêm là đến."

"Anh Lẫm. mấy giờ tối nay mới đến trạm thế?"

Thật ra ở trên xe hết hai ngày hai đêm như thế Cố Di Gia cũng rất mệt mỏi, nhưng nghĩ đến việc tối nay là có thể đến nơi thì rất phấn khích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận