Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 828: Trên Tàu Hỏa Ba Ngày 8

Sau đó Cố Di Gia liên hệ với cuộc trò chuyện của hai người họ lúc lên xe vào hôm trước thì đã hiểu ra đôi phần.

Xem ra phải có lý do gì đó hai người họ mới kết hôn, hơn nữa Tần Mộng Kiều cũng không dự định tiếp tục mối hôn nhân này nên đã quyết định sau khi về gặp người lớn trong nhà thì sẽ về quê lén ly hôn, sau đó mạnh ai nấy sống.

Dù sao lúc đó họ cũng đã là thanh niên trí thức ở dưới quê, cách thủ đô rất xa nên cũng không sợ người lớn trong nhà biết chuyện.

Vì Cố Di Gia và Phong Lẫm đã về nên hai người họ không cãi nhau nữa, chỉ là một người bước ra ngoài, còn một người thì nằm trên giường, đưa lưng ra bên ngoài.

Cố Di Gia thấy thế thì sau khi ăn xong bữa sáng thì ghé sát lại nói nhỏ với Phong Lẫm.

Du Phong và Tần Mộng Kiều một người nằm trên, một người nằm dưới, cả ngày không ai nói chuyện với ai.

Tối mười một giờ, cuối cùng tàu hỏa cũng đến trạm.

Cố Di Gia đang ngủ, bỗng đèn trong khoang sáng lên, mắt bị ánh sáng rọi vào nên hơi chói mắt, sau đó được Phong Lẫm kéo dậy.

Mặc dù mấy ngày hôm nay họ đã được chứng kiến người đàn ông mạnh mẽ như đoàn trưởng Phong đây trở thành một người dịu dàng nhưng không ngờ anh lại chăm sóc vợ mình cẩn thận đến thế.

Tần Mộng Kiều không để ý đến anh ấy, ánh mắt vừa trầm tĩnh vừa nghiêm túc, sau đó nhích người sang bên cạnh.

Anh rất cẩn thận chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho cô, cuối cùng chỉ còn gương mặt xinh đẹp kia là lộ ra ngoài thôi.

Anh ấy nói nhỏ với Tần Mộng Kiều: "Sao anh cứ cảm thấy tên của đồng chí Phong này rất quen, có lẽ là nghe qua ở đâu rồi..."

Hai người ngồi đối diện cũng vậy, cũng vội vội vàng vàng thu dọn hành lý, chuẩn bị xe đến trạm thì sẽ xuống xe.

Du Phong nói: "Không đâu không đâu, anh sẽ đứng chắn trước mặt em."

"Gia Gia, tàu hỏa sắp đến trạm rồi, chúng ta chuẩn bị đồ đạc đi."

Du Phong cũng nhích người theo cô ấy, hạ thấp giọng nói: "Em vẫn còn giận sao?"

Đợi sau khi thu dọn hành lý xong thì Phong Lẫm lại khoác áo khoác lên người Cố Di Gia, đeo nón và khăn choàng, còn có cả găng tay nữa...

Anh thu dọn hết mọi thứ nhét vào trong túi hành lý.

Du Phong cảm thấy hình như mình thua rồi, trên người vị đồng chí Phong đây còn có rất nhiều thứ đáng để anh ấy học theo.

"Yên tâm, chắc chắn anh sẽ làm vậy!"

Tần Mộng Kiều và Du Phong đều không kiềm chế được phải nhìn sang, cảm thấy kinh ngạc.

Cuối cùng tàu hỏa cũng đã đến trạm, hành khách trên xe cũng lần lượt xách hành lý xuống xe.

"Sao em dám chứ!" Tần Mộng Kiều lạnh lùng nói: "Anh là đứa con rể vàng bạc mà mẹ em thích nhất, nếu như mẹ em biết em giận anh thì chỉ sợ là cầm gậy lên đánh em mất."

Tần Mộng Kiều không biết suy nghĩ đến chuyện gì mà đáp lại: "Là chính anh nói đấy nhé, đến lúc đó nhớ chắn cho em đấy!"

Cố Di Gia kéo lấy chiếc khăn choàng che mất nửa gương mặt mình xuống, chào hỏi với cậu ấy: "Chào đồng chí Thạch."

Vừa ra khỏi cửa thì đã thấy một đồng chí nam trẻ tuổi bước đến, cúi chào hai người họ: "Đoàn trưởng Phong, đồng chí Cố, cuối cùng hai người cũng đến rồi."

Hai người vội vàng đi theo đồng chí Thạch qua đó.

Cuối cùng cũng chen được xuống xe, một cơn gió lạnh ập đến, không ít người phải run lên cầm cập.

"Đúng!" Du Phong nói một cách châm biếm: "Chính là con trai út của dì Quản đấy! Không phải trước đây em nói muốn gả cho anh ấy sao? Em còn nói muốn làm con dâu của dì Quản nữa, anh nhớ rất rõ đấy."

Phong Lẫm bảo vệ Cố Di Gia, một tay xách hành lý, thuận theo dòng người bước xuống xe, Du Phong và Tần Mộng Kiều đi ngay phía sau họ, hai người đều xách lấy hành lý, chen chúc đi về phía trước.

Đồng chí Thạch gật đầu cười với cô, sau đó giúp họ cầm một số hành lý rồi nói: "Hai người đi bên này nhé, xe đang đậu ở đằng kia, tư lệnh Phong và bác sĩ Quản đều đang đợi hai người đấy."

Phong Lẫm và Cố Di gia sững sờ.

Tần Mộng Kiều: "..."

Cố Di Gia mặc rất dày nên không thấy lạnh, cô đi theo Phong Lẫm ra khỏi trạm.

Du Phong và Tần Mộng Kiều đứng phía sau thấy cảnh tượng này thì ngây người ra, nhưng sau đó Du Phong lại kêu lên: "Anh biết tại sao tên của đồng chí Phong lại nghe quen như thế rồi, thì ra đây là con trai út của tư lệnh Phong!"

Người lúc nãy đến người là cảnh vệ của tư lệnh Phong.

Tần Mộng Kiều cũng sững sờ, quay đầu nhìn anh ấy: "Con trai út của dì Quản sao?"

Phong Lẫm gật đầu với cậu ấy, sau đó quay đầu sang nói với Cố Di Gia: "Đây là cảnh vệ của cha anh, đồng chí Thạch."

Cha mẹ cũng đến sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận