Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 832: Tứ Hợp Viện 4

Cố Di Gia bôi kem dưỡng da cho anh xong, cô sờ sờ vào cằm anh, cười nói: "Anh mới cạo râu sao?"

Phong Lẫm ừ một tiếng: "Đánh răng xong sẵn tiện anh cạo luôn."

Đừng tưởng rằng anh không biết, hai ngày nay cô không chủ động hôn anh, không phải là vì đang ở bên ngoài mà là vì anh không cạo râu, cô đang ghét bỏ người ta đó.

Cách nghĩ của đoàn trưởng Phong rất đơn giản, tuy anh không bao giờ chủ động thân mật với vợ mình khi ở bên ngoài nhưng nếu vợ mình mạnh dạn thân mật với anh thì anh vẫn rất thích.

Đột nhiên vợ anh không còn thân mật với anh nữa, làm sao mà được kia chứ?

Tất nhiên anh nên nhanh chóng loại bỏ những trở ngại khiến vợ mình không chịu chủ động đến gần mình.

Cố Di Gia hiểu ý của anh, cô bị anh chọc đến mức muốn bật cười, cô chủ động ghé tới gần hôn anh một cái, lúc cô vô tình đụng phải cằm anh, cô vẫn cảm thấy nó có chút chi chít khiến cho trong lòng cô cũng bắt đầu thấy ngứa ngáy.

Phong Lẫm hài lòng ôm cô vào lòng: "Đã muộn rồi, ngủ thôi."

Sau đó, Phong Lẫm bèn nói lai lịch của bọn trẻ hôm nay cho cô biết một chút.

Cố Di Gia phì cười, cho nên đoàn trưởng Phong đang dựa vào trí nhớ siêu phàm của mình cùng với những lời miêu tả của người lớn trong nhà để nhận biết cháu trai cháu gái của mình à?

"Nhà mình nhiều đứa nhỏ thật anh ạ, em không nhận ra ai cả." Cô có chút ngại ngùng.

Mặc dù mấy năm nay anh không về thủ đô nhưng bởi vì lý do công việc thường phải vào Nam ra Bắc nên anh cũng từng có cơ hội gặp anh cả, chị hai, anh ba và những người khác nhưng tất cả đều là những cuộc gặp vội vàng, cũng không ở lại lâu.

Phong Lẫm vén mái tóc dài của cô lên, cẩn thận đặt nó sang một bên để tránh vô tình đè lên tóc cô khi ngủ.

Cố Di Gia chợt nhận ra mấy anh chị em nhà Phong Lẫm đều đã lớn tuổi, có nhà riêng là chuyện bình thường, nếu không bọn trẻ đã lớn như vậy rồi mà mỗi lần về thăm cha mẹ già vẫn phải chen chúc bên này, đúng là cũng không tiện mấy.

Cố Di Gia ừ một tiếng.

Đột nhiên nghĩ đến anh cả Phong và những anh chị khác không sống ở đây, cô hỏi: "Anh cả, chị dâu sống ở đâu vậy anh?"

Trong chốc lát Cố Di Gia không cảm thấy buồn ngủ nên cô trò chuyện với anh, họ nói về những đứa trẻ mà cô gặp khi mới về đến nhà.

Sau khi đèn tắt, cả thế giới chìm vào bóng tối.

"Thật ra anh cũng không nhận ra hết chúng, mấy năm rồi anh cũng không gặp chúng."

Là một người thuộc thế hệ sau, cô biết rõ người trong nước rất quan tâm đến việc mua nhà, nếu bản thân không có nhà thì cũng không yên tâm.

Mặc dù trước đây cô cũng từng giữ liên lạc qua thư với các anh chị em của Phong Lẫm, cũng biết được gia đình họ có bao nhiêu đứa con, nhưng khi mấy đứa trẻ đột nhiên đứng trước mặt, nhất thời cô không thể phân biệt được ai là ai.

Nghĩ đến việc sắp khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, cô định thi vào một trường đại học ở thủ đô, đến lúc đó sống ở sống trong chính ngôi nhà của chính mình chắc chắn sẽ thoải hơn rất nhiều. Hơn nữa nhà ở thời đại này rất rẻ, mua một căn cũng không bị lỗ gì.

"Sống ở nhà riêng của họ." Phong Lẫm trả lời: "Người trong nhà mình quá đông, ở đây cũng không đủ chỗ, nếu tất cả mọi người đều về đây ăn Tết chắc chắn sẽ không đủ chỗ, bình thường họ đều sống ở nhà riêng của mình, chỉ để con cái lại làm bạn với ông bà."

Tuy nhiên Cố Di Gia vẫn rất quan tâm đến việc mua nhà.

Phong Lẫm nói: "Không cần mua, anh có nhà rồi."

"Đúng vậy." Cố Di Gia cũng không nói mấy lời giả tạo, chỉ nói: "Sau này có thể chúng ta sẽ về thủ đô nữa, dù sao thì mình cũng cần có nhà riêng, không thể sống chung với cha mẹ mãi được đúng không?"

Phong Lẫm có chút ngạc nhiên: "Mua nhà?"

Cô thầm tính số tiền tiết kiệm hiện tại, một năm nay cô kiếm được cũng không ít, cộng với số tiền cô nhận được khi kết hôn cũng là một số tiền lớn, đủ để mua một căn nhà rồi.

Lần này họ về đây, với tư cách là nàng dâu mới, cũng là lần đầu tiên họ đón Tết ở nhà chồng vì vậy họ phải sống ở đây.

Nghĩ đến đây, Cố Di Gia nói: "Anh Lẫm, em cũng muốn mua một căn nhà."

Cố Di Gia ngạc nhiên: "Anh cũng mua nhà à?"

Phong Lẫm lắc đầu: "Không phải anh mua, là cha mẹ mua, cha mẹ đều mua cho mấy anh chị em tụi anh mỗi người một căn, xem như nhà tân hôn của tụi anh sau khi kết hôn."

Sau khi Cố Di Gia hết kinh ngạc, cô tấm tắc khen ngợi: "Cha mẹ quả thực rất biết nhìn xa trông rộng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận