Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 839: Truyền Thống Của Nhà Họ Phong 5

Bên kia, anh cả Phong về đến nhà cũng nói với vợ: "Em rất thích em tư à?"

"Thích chứ!" Tịch Phỉ cười nói: "Gia Gia xinh đẹp, ngoan ngoãn, đáng yêu, còn biết may quần áo, nấu cơm... Như vậy không phải là người hoàn mỹ sao?"

Là một người phụ nữ không biết may vá hay nấu nướng, chị ấy thực sự hâm mộ với những cô gái như Cố Di Gia, chính là hình mẫu của những người đàn ông, cũng chính là hình mẫu của chị ấy.

Chị ấy nghĩ em dâu Chung Lũ Y của chị ấy cũng nghĩ như vậy.

Anh cả Phong buồn cười nói: "Em cũng rất tốt, không cần hâm mộ em ấy."

Trong lòng anh ấy, vợ mình cũng là một người phụ nữ hoàn hảo.

Tịch Phỉ liếc anh ấy một cái nói: "Anh không hiểu đâu!" Nếu chị ấy là đàn ông, chị ấy cũng sẽ thích những cô gái như em dâu, chỉ sợ không cưới được về nhà ngay thôi.

Anh cả Phong không cần hiểu, ôm chị ấy về phòng: "Dù sao cô ấy là vợ của Tiểu Lẫm rồi, là người nhà chúng ta, em thích thì có thể thân thiết với em ấy thế nào cũng được."

Đoàn trưởng Phong vừa mới tắm xong trở về phòng: "..."

Phong Bắc Thần nói: "Chúng cháu đến chơi với thím út, sẵn tặng quà cho thím nữa."

Nhưng bây giờ, sau khi lấy vợ, anh cũng sẽ ghen như một người đàn ông bình thường khác.

Bọn trẻ nhìn anh, thấy khuôn mặt của chú út thật đáng sợ, chúng hơi co rúm lại.

Hai người chị dâu lớn hơn Phong Lẫm rất nhiều, trong lòng họ, dù anh có trở thành thế nào đi nữa, Phong Lẫm vẫn mãi là em trai của họ, trêu chọc anh một chút cũng không sao.

Mấy đứa trẻ thấy cô cười cũng cười vui vẻ.

Tịch Phỉ cười nói: "Chỉ cần Tiểu Lẫm không ghen là được, hiếm khi thấy cậu ấy thay đổi sắc mặt cũng vui."

Hôm nay, bọn trẻ nhận được quà họp mặt của thím út nên đương nhiên muốn đáp trả lại, chúng mang theo tất cả những thứ mình thích đến để tặng cho thím út.

Ngày xưa, khi Phong Lẫm còn nhỏ, các chị ấy thích trêu chọc anh cho đến khi mặt anh biến sắc. Sau này khi lớn lên, anh càng ngày càng lạnh lùng, dù có trêu chọc đến cỡ nào thì mặt anh cũng không thay đổi, thật đáng tiếc.

Anh cả Phong đột nhiên cười lớn: "Đừng chọc em ấy quá, nếu không Tiểu Lẫm sẽ giận đấy."

"Các cháu tới đây làm gì?" Phong Lẫm bày ra vẻ mặt vô cảm hỏi mấy đứa nhỏ.

Phong Bắc Thần là một cô bé dạn dĩ, tò mò nói: "Thím út, cháu nghe nói thím có thể vẽ truyện tranh đúng không?"

Buổi tối, Cố Di Gia tắm xong, ngồi ở trước bàn trang điểm lau mặt, có tiếng gõ cửa vang lên Phong Bắc Thần dẫn theo một đám trẻ con vào.

Cố Di Gia gật đầu.

Cố Di Gia mỉm cười chào đón chúng, nhận quà của chúng rồi nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn các cháu nhé, thím rất thích!"

Thím út của chúng không chỉ xinh đẹp mà còn rất hiền lành, khi nói chuyện với chúng, còn rất từ tốn dịu dàng, khiến người ta khó có thể không thích. Cha mẹ chúng cũng nói, gặp thím út thì nên thân thiết với thím, năm ngoái thím út đã may quần áo cho chúng.

"Cháu thích cô giáo dạy Bảo Hoa, cô ấy thật tuyệt vời, cô ấy biết nhiều thứ, thậm chí còn có thể múa kiếm."

Hai anh em song sinh Phong Bắc Đẩu và Phong Bắc Khôi của nhà anh ba Phong hét lên: "Cháu biết truyện này, cháu cũng thích xem nó. Chó mèo trong truyện đó thật thú vị!"

Chúng còn chưa kịp tranh cãi xem mình thích cái nào nhất, thì cuối cùng Phong Lẫm cũng không nhịn được nữa, đuổi hết chúng ra ngoài, sau đó đóng cửa lại không cho vào.

Chúng tò mò hỏi: "Thím út ơi, thím vẽ gì thế?"

Phong Lẫm không tiếp lời cô, nói: "Gia Gia, hôm nay em còn chưa thoa kem cho mặt anh nữa."

Những đứa trẻ khác nhìn cô với đôi mắt mở to, đầy vẻ ngạc nhiên và ngưỡng mộ, những đứa trẻ cùng tuổi đã lén lút đọc truyện tranh sau lưng cha mẹ.

Nhưng nếu cô thoa cho anh thì vẫn có thể chịu đựng được.

"Đúng là anh không thích."

Cố Di Gia kinh ngạc, vừa lấy kem dưỡng da thoa lên mặt cho anh vừa nói: "Không phải anh không thích mùi của kem à?"

Cố Di Gia đã nói ra tên bộ truyện tranh mà cô đã vẽ.

Cố Di Gia cười nhìn anh: "Anh làm gì vậy, chúng cũng rất vui mà."

Phong Lẫm ôm cô đi ngủ, vẻ mặt nghiêm nghị: "Đêm khuya rồi, nên đi ngủ thôi."

"Đã khuya đâu, bây giờ mới chín giờ." Cố Di Gia cố ý phản bác anh: "Ngay cả vào ngày thường, chúng ta cũng không ngủ sớm như vậy."

"Cháu thích Bảo Hoa!"

Cố Di Gia thấy vậy cũng vui vui.

Một nhóm trẻ con bắt đầu trò chuyện nhốn nháo, cuối cùng tất cả đều bắt đầu thảo luận về cốt truyện, rồi bắt đầu tranh cãi vì nhân vật yêu thích của mình.

"Cháu thích..."

Sau khi được cô thoa lên mặt cẩn thận, anh ôm vợ, vùi mặt vào cổ cô, ngửi hơi thở của cô, hương thơm dịu dàng, ngọt ngào giống như cô vậy.

Cố Di Gia thấy anh không vui lắm, hỏi: "Anh Lẫm, tâm trạng anh không tốt sao?"

"Không có."

Cố Di Gia không tin anh, sao lại không có chứ, anh nói lời này nặng nề như vậy, rõ ràng là anh nói trái lương tâm.

Nhưng cô cũng thấy có lỗi với anh, không muốn anh giữ điều đó trong lòng, lỡ anh kìm nén đến bị bệnh gì sấp? Sau đó, cô đoán: "Có phải vì em quá gần gũi với chị dâu nên anh thấy không vui?"

Phong Lẫm ngẩng đầu, nhéo mặt cô: "Em biết rõ rồi còn cố hỏi."

Thật sự là vậy ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận