Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 84: Gặp Lại 8

Ngụy Bảo Châu vừa nghe thấy thế thì quan tâm: "Sức khỏe của cô út không ổn chỗ nào ạ?"

Cố Di Gia cười đáp: "Cũng không có chuyện gì, cô sinh non, trước kia không chăm sóc bản thân tốt nên cơ thể bị thiếu máu trở nên yếu ớt, sức đề kháng cũng kém, không thể chịu lạnh cũng không thể chịu nóng được, dễ bị bệnh lắm."

Mấy ngày nay cô cũng cẩn thận thăm dò cơ thể, cuối cùng cô cũng có thể hiểu rõ cơ thể cô đang xảy ra chuyện gì.

Chắc hẳn cũng không có bệnh tật gì, cô chỉ bị sinh non, hệ thống y tế trong thời đại này còn kém phát triển, không thể chữa trị kịp thời, hơn nữa còn thiếu ăn thiếu mặc nên cơ thể không đầy đủ dinh dưỡng khiến bệnh tình trở nên nghiêm trọng hơn. Sau đó, vì bị mẹ kế Vu Hiểu Lan hành hạ hai năm nên cơ thể này không chịu được nữa.

Vì thế, cứ ba ngày cô lại bị ốm một lần, thật ra đều chỉ là cảm lạnh và sốt thông thường.

Nhưng có thể này rất yếu ớt, sức đề kháng rất thấp, một cơn cảm lạnh hoặc sốt nhẹ cũng có thể lấy đi nửa mạng sống của cô, thậm chí còn không thể rời khỏi giường.

Nghĩ tới chuyện này, Cố Di Gia không khỏi thở dài.

Nếu nguyên chủ sinh ra ở thời hiện đại thì cơ thể như thế không tính là chuyện lớn, nếu dưỡng bệnh từ khi còn nhỏ thì khi lớn lên cũng như những người khỏe mạnh bình thường.

Biết được Cố Di Gia không thể ăn kem, cô bé cũng hỏi qua cha và chú Phong, bọn họ đều không muốn ăn, vì thế Bảo Châu lại đem hai cây kem còn lại vào nhà bếp cho mẹ và cô Trần.

Cuối cùng Cố Di Gia cũng không còn rơi vào tình cảnh khó xử nữa, cô lén lút thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ ngồi đó uống trà, thỉnh thoảng nghe cục trưởng Ngụy và Phong Lẫm nói chuyện với mấy đứa nhỏ.

Đây là sự kỳ vọng vào những điều tốt đẹp.

Khi cục trưởng Ngụy ở nhà thì anh ấy lại không nghiêm túc như khi ở bên ngoài mà rất thân thiện và vui tính.

"Cô út hãy chăm sóc bản thân thật tốt nha." Cô bé nhìn sắc mặt Cố Di Gia: "Cô út xinh đẹp như thế, nếu cơ thể khỏe mạnh thì sẽ càng đẹp hơn."

Phong Lẫm chỉ uống một ly, sau đó anh giơ tay từ chối: "Chút nữa tôi còn có việc phải làm."

Nhưng chuyện ấy lại xảy ra ở thời đại thiếu thốn như thế này.

Bữa cơm trưa ở nhà họ Ngụy cũng rất náo nhiệt.

Hầu hết con gái đều yêu cái đẹp, Ngụy Bảo Châu hiếm khi được nhìn thấy một người con gái xinh đẹp như vậy, giọng nói lại ngọt ngào dễ nghe, cô bé cảm thấy mọi thứ trên người cô đều tốt, đương nhiên cũng hy vọng cô sẽ khỏe mạnh.

Ngụy Bảo Châu nghe xong thì tỏ vẻ thông cảm nhưng sau đó cô bé nghĩ rằng nếu bày tỏ thái độ trước mặt cô thì có vẻ không ổn nên cô bé cũng thu hồi biểu cảm ấy.

Khi cha về đến nhà, Ngụy Bảo Châu đưa Bảo Hoa ra ngoài đi dạo, vì có cục trưởng Ngụy ở đây nên bầu không khí ở phòng khách cũng náo nhiệt hơn.

Phong Lẫm gật đầu.

Có Di Gia cười mỉm: "Cảm ơn Bảo Châu nhé."

Sau khi ăn trưa xong, Phong Lẫm chuẩn bị rời đi.

Vì ở đây có mấy đứa trẻ nên chúng không thể nào ngồi yên nổi, huống chi cục trưởng Ngụy còn kéo Phong Lẫm uống rượu, hiếm khi anh ấy lại có thể tùy ý lấy ra mấy chai rượu mà bản thân đã cất kỹ bấy lâu nay.

Cục trưởng Ngụy cảm thấy tiếc nuối nên thu bàn tay muốn rót rượu lại: "Đã lâu rồi chúng ta không ngồi uống rượu cùng nhau, chuyện trước kia... Ây da, hẹn bữa nào có thời gian rảnh thì chúng ta lại tìm lão Cố uống vài ly rượu."

Anh ấy cũng không kể chi tiết về chuyện của nhà họ Khương, có một số việc còn chưa giải quyết xong, khó có thể nói nhiều.

Cô ấy cảm kích đáp lời: "Cục trưởng Ngụy, xin lỗi đã làm phiền anh."

Ôi chao, thật không thể tin được, không lẽ đoàn trưởng Phong lại thích em gái của đoàn trưởng Cố ư?

Trước khi rời đi, anh ấy nói với mấy người Trần Ngải Phương: "Hiếm khi mấy chị em có dịp đến được đây, mọi người ở đây chơi thêm đi. Không cần lo lắng về chuyện của Gia Gia, chắc hẳn nhà họ Khương cũng không thể tự cứu lấy nhà bọn họ được đâu, vì thế họ sẽ không đến làm phiền mọi người."

"Phiền cái gì mà phiền chứ!" Cục trưởng Ngụy cười đáp: "Nếu nhà họ Khương chính trực thì bọn anh cũng không thể làm gì được đúng không? Vì nhà họ Khương làm ăn bất chính nên bị phát hiện vi phạm pháp luật, bọn anh là công an thì đương nhiên phải xử lý theo quy định của pháp luật rồi."

Cục trưởng Ngụy cùng anh ra khỏi nhà và đến cục công an.

Trần Ngải Phương cũng hiểu được nên cô ấy mỉm cười gật đầu: "Cục trưởng Ngụy nói đúng."

Phong Lẫm đứng ở cửa chờ cục trưởng Ngụy, anh nhìn vào bên trong cánh cửa, dừng lại trên người Cố Di Gia.

Những người khác không để ý nhiều đến anh, chủ yếu là vì khí chất của anh rất mạnh mẽ nên không dám nhìn anh. Nhưng Triệu Mạn Lệ không biết vì điều gì mà lại nhìn anh thêm mấy lần, chị ấy phát hiện ra anh đang nhìn chằm chằm vào Cố Di Gia, tim chị ấy đập mạnh.

Sau khi nghe được những lời chắc như đinh đóng cột của anh ấy, cuối cùng Trần Ngải Phương cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận