Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 849: Du Xuân 1

Đầu năm mới, Cố Di Gia đi cùng với mọi người tới nhà họ Quản chúc Tết.

Nhà họ Quản là nhà mẹ đẻ của mẹ chồng Quản Tễ, cũng là nhà ngoại của Phong Lẫm, năm nay cô con dâu mới là cô về nhà ăn Tết, chắc chắn phải đi gặp thân thích trưởng bối trong nhà.

Sáng sớm, sau khi ăn sáng xong, mọi người cùng nhau lên đường.

Chỉ có mình chị Điền ở nhà, những người khác đều ra ngoài, trùng trùng điệp điệp.

Phong Lẫm nói với Cố Di Gia: "Ông ngoại có ba người bác, một dì út, có điều bây giờ ở thủ đô chỉ có bác cả và bác hai, bác ba làm việc ở một thành phố gần biển, cả nhà bác ba đều ở đó, hiếm khi về đây. Dì út thì lấy chồng ở thành phố Thượng Hải..."

Ông ngoại và bà ngoại của Phong Lẫm đã không còn ở đây nữa, bác cả và bác hai không ở chung với nhau, bọn họ đều có nhà riêng của mình.

Hôm nay bọn họ tới nhà bác cả.

Hàng năm vào mùng hai đầu năm, Quản Tễ về nhà mẹ đẻ thì bình thường đều là về nhà bác cả, cả nhà bác hai cũng sẽ tới đây, mọi người tụ tập đoàn viên.

Anh ấy là con trai của bác hai Quản, hôm nay đi cùng cha mẹ tới nhà bác cả Quản chúc Tết. Phương Mỹ Di biết con gái lấy chồng rồi, ngày mùng hai sẽ về thăm nhà mẹ đẻ, hôm đó dì Quản sẽ dẫn cả con trai và con dâu đi cùng nên cô ấy vô cùng ngóng trông được gặp Cố Di Gia.

Trong lúc nhất thời, ở ngoài cửa vô cùng náo nhiệt, đều là những tiếng chúc mừng năm mới.

Phương Mỹ Di ngạc nhiên kêu lên, chạy tới ôm lấy cô, kích động nói: "Gia Gia, cuối cùng cậu cũng tới rồi, tớ ngóng trông cậu lâu lắm đó!"

Mọi người trong nhà nghe thấy tiếng động cũng đi ra, cười khanh khách chào đón bọn họ.

Cửa lớn mở rộng, người trong nhà nghe được tiếng động sẽ ra ngoài xem.

Phong Lẫm nói: "Là sư đoàn trưởng Phương nhờ bọn cháu mang quà năm mới tới cho mọi người.

Nhà bác cả Quản cách khu tập thể quân đội không xa, lái xe cũng chỉ tầm hai mươi phút là tới.

Bác cả Quản, mợ cả và bác hai Quản, mợ hai nhiệt tình mời bọn họ vào nhà uống trà, người nhà họ Phong cũng cười mang quà mừng năm mới vào trong.

Cố Di Gia nhìn qua một cái, trước tiên đã thấy Phương Mỹ Di, cô gọi cô ấy một tiếng: "Mỹ Di!"

Sau khi Cố Di Gia xuống xe, nhìn thấy nhà bác cả Quản là một tòa nhà nhỏ cao tầng, có cả sân vườn, diện tích cũng khá lớn.

Mặc dù cô ấy rất vui mừng vì gặp Cố Di Gia, nhưng cũng không quên chào hỏi những người khác.

Tất cả mọi người đều thông cảm, ăn Tết mà, bận rộn rất nhiều việc, huống gì bọn họ còn ngồi tàu hỏa dài ngày, chắc cũng mệt rã rời, làm sao có thời gian rảnh để mang đồ qua tặng chứ.

Quản Hạo Thần đi ở đằng sau, bất đắc dĩ nhìn cô ấy một cái, sau đó chào hỏi mọi người.

Phương Mỹ Di nhìn Cố Di Gia dò xét, nhỏ giọng hỏi: "Gia Gia không sao chứ? Giữa mùa đông còn phải ngồi tàu hỏa, hẳn là mệt mỏi lắm."

Lúc mọi người thấy Phong Lẫm xách túi bạt đi vào còn cười hỏi: "Tiểu Lẫm xách theo cái gì đấy? Sao lại dùng túi lớn thế?"

Cố Di Gia kéo tay Phương Mỹ Di, nói theo: "Bọn cháu tới thủ đô hôm hai mươi tám, hai mới chín và ba mươi cũng hơi bận cho nên hôm nay mới mang qua."

Sau đó bà ấy giới thiệu con dâu với trưởng bối trong nhà, ngoại trừ trưởng bối còn có không ít anh họ, thím họ, còn có cả em gái, em trai họ.

May là hôm nay đông người, không cần cô nhận biết từng người.

Cố Di Gia dò xét, hỏi cô ấy: "Mỹ Di, gần đây cậu sống thế nào? Có quen với hoàn cảnh bên này chưa?"

Sau người người nhà họ Phong đi vào nhà, không gian vốn dĩ khá lớn cũng trở nên chật chội hơn.

Cố Di Gia cảm thấy an tâm rồi.

Cố Di Gia lắc lắc đầu với cô ấy, tỏ ý rằng không có việc gì.

Cố Di Gia ngại ngùng đi sát theo bà ấy chào hỏi mọi người, mọi người cũng ôn hòa chào cô: "Gia Gia."

Sau khi Cố Di Gia chào hỏi mọi người xong thì bị Phương Mỹ Di kéo qua một bên nói chuyện.

Mọi người đều biết hai người họ là bạn bè nên không tới quấy rầy.

Nhà họ Quản có không ít trẻ con, lúc một đám nhỏ ào ra, Cố Di Gia lại lần nữa có cảm giác không phân biệt được ai với ai. Khó khăn lắm cô mới nhớ rõ mặt sáu đứa trẻ nhà họ Phong, bây giờ đối mặt với trẻ con nhà họ Quản, cô có chút luống cuống.

Mặc dù hai người có viết thư mấy lần, nhưng những chuyện viết trên thư cũng có giới hạn, vẫn phải tự mình gặp tận mắt, rồi hỏi thăm mới càng thêm an tâm.

Phương Mỹ Di cười nói: "Tốt lắm, mẹ chồng rất thân thiện, anh Thần cũng chăm sóc tớ. Bây giờ bọn tớ không ở chung với cha mẹ chồng mà ở ký túc xá trong đơn vị của anh Thần, phòng bên đó khá nhỏ, là nhà tầng, hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng cũng chỉ có hai người chúng tớ, cũng coi như vừa vặn..."

Cô ấy nói huyên thuyên không ngừng, cười khanh khách, tinh thần phấn chấn, không lo không buồn, vừa nhìn là biết sống rất tốt.

Quản Tễ gọi Cố Di Gia tới, giới thiệu cô với trưởng bối: "Đây là vợ của Tiểu Lẫm, gọi là Cố Di Gia, mọi người có thể gọi con bé là Gia Gia."
Bạn cần đăng nhập để bình luận