Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 85: Xảy Ra Chuyện 1

Vì sự phát hiện của mình, trong lòng Triệu Mạn Lệ như có sóng to gió lớn đang âm ỉ, chị ấy rất muốn nói chuyện này với lão Ngụy, tuy nhiên đang có khách ở đây, lão Ngụy cũng định đi ra ngoài nên chị ấy chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

Sau khi tiễn khách về, Triệu Mạn Lệ lại tiếp tục tiếp đãi gia đình Trần Ngải Phương, bảo bọn họ ngồi thêm một lúc.

Cho đến khi trời gần tối, Trần Ngải Phương mới đưa em chồng và mấy đứa nhỏ chào tạm biệt để ra về.

Nhưng Triệu Mạn Lệ lại nhiệt tình giữ họ lại: "Ăn xong thạch rau câu rồi hẵng về, chị sắp nấu xong nước đường rồi này."

Trần Ngải Phương cười nói: "Chúng em đến đây bằng xe của công xã chị ạ, ba giờ chiều máy cày phải quay về rồi, nếu mà để lỡ thì phải đi bộ về đó chị."

"Lát nữa chị bảo lão Ngụy lái xe đưa em về." Triệu Mạn Lệ biết rõ, chị ấy biết sức khỏe Cố Di Giai không tốt, không thể đi bộ được, nhất định phải lái xe đưa họ về.

Từ thị trấn đến công xã Nam Sơn cũng không xa mấy, lái xe rất nhanh, chả tốn bao nhiêu tiền xăng cả.

Trần Ngải Phương biết Triệu Mạn Lệ có ý tốt nhưng cô ấy vẫn từ chối, cô ấy không muốn để cục trưởng Ngụy lái xe của cục công an đưa họ về, tuy nói cục trưởng Ngụy mượn xe của cục công an dùng một chút cũng không sao nhưng cô ấy cũng ngại khi để anh ấy làm như vậy.

Còn về vấn đề sức khỏe Cố Di Gia, mặc dù Phong Lẫm biết rõ chuyện này nhưng vẫn để ý đến cô, e là anh đã thật sự thích cô mất rồi.

Hoàng Bình Bình cũng ở đó.

Tuy sức khỏe của Cố Di Gia không được tốt nhưng khuôn mặt này quả thật rất xinh đẹp, được người ta thích cũng là chuyện bình thường.

Họ đến không sớm cũng không muộn, các xã viên khác đã đợi sẵn ở đó, chuẩn bị lên xe quay về.

"Vậy được rồi." Triệu Mạn Lệ nói: "Các em về cẩn thận nhé, Gia Gia, đừng để quá mệt nha em." Triệu Lệ Mạn nhìn Cố Di Gia - một cô gái duyên dáng yêu kiều đang đứng bên cạnh Trần Ngải Phương, nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Phong Lẫm, chị ấy càng chắc chắn về suy đoán của mình.

Cố Di Gia mỉm cười nói cảm ơn rồi ngồi xuống chiếc ghế dài dành cho mọi người nghỉ ngơi ở dưới bóng cây.

Triệu Mạn Lệ chỉ có thể tiếc nuối tiễn họ ra về.

Cố Di Gia nhìn cô ấy, thấy cô ấy cười chúm chím, trên mặt hiện rõ sự vui vẻ, vì thế cô đã đoán được ngay buổi xem mắt hôm nay đã thành công, trong lòng cô cũng mừng cho cô ấy.

Không ngờ đoàn trưởng Phong lại để ý em gái của đoàn trưởng Cố.

Trần Ngải Phương nói: "Chị dâu, chị không cần tiễn chúng em nữa đâu, chúng em tự đi qua đó được mà."

Sau khi rời khỏi nhà cục trưởng Ngụy, mấy người Trần Ngải Phương đi đến địa điểm đã hẹn.

Đợi khoảng hai mươi phút, cuối cùng mọi người cũng đã đến đủ rồi chuẩn bị quay về công xã.

Triệu Mạn Lệ cảm thấy Phong Lẫm không phải là kiểu người sẽ chú ý đến ngoại hình của con gái, anh để ý Cố Di Gia chắc hẳn là còn lý do khác.

Vừa lên xe thì nghe thấy tiếng xe đạp lạch cạch vang lên.

"Gia Gia, mọi người đến rồi à." Hoàng Bình Bình quan tâm nói: "Xe còn chưa chạy đâu, em và mọi người lại gần bóng cây này ngồi nghỉ một lát đi." Cô ấy lo thời tiết nóng bức, sợ Cố Di Gia sẽ say nắng ngất xỉu.

Cô hiểu rõ cơ thể mình, không bao giờ ra vẻ mạnh mẽ, cố gắng không để bản thân bị bệnh mới là điều tốt nhất cho những người xung quanh.

Cố Di Gia gật đầu.

Họ nhìn người cảnh sát trẻ rồi nhìn Cố Di Gia, không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Nếu không cảnh sát sẽ không cất công chạy đến đây tìm cô.

Người cảnh sát trẻ thấy Cố Di Gia gật đầu, trong lòng vô cùng vui vẻ, ai mà lại không thích được một cô gái xinh đẹp nhớ kia chứ.

Đầu tiên người cảnh sát trẻ đó đưa mắt nhìn quanh, vừa nhìn thì thấy Cố Di Gia ngồi trên xe, cậu ấy vội nói: "Đồng chí Cố, đợi đã, đừng đi vội!"

Người cảnh sát trẻ đạp xe tới trước máy cày, nhìn Cố Di Gia đang ngồi trên xe, nhìn cô nở một nụ cười rạng rỡ: "Đồng chí Cố, đồng chí còn nhớ tôi không?"

Tất cả quay đầu lại nhìn thì thấy một cảnh sát trẻ lái xe đạp đi về hướng bên này, trông có vẻ rất vội.

Vị cảnh sát trẻ này chính là người mà lúc trước đã bắt Khương Tiến Vọng đi.

Trần Ngải Phương có chút lo lắng hỏi: "Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì sao?"

Đột nhiên cảnh sát tìm đến tận nơi, khó tránh khỏi làm người ta lo lắng, không chỉ mình Trần Ngải Phương, trong lòng các xã viên khác cũng rất thấp thỏm, dù biết bản thân mình không phạm tội gì nhưng theo bản năng họ vẫn cảm thấy có chút lo lắng chột dạ.

Mọi người trên xe đều quay đầu lại nhìn, trong lòng có chút ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận