Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 853: Du Xuân 5

Cố Di Gia không biết suy nghĩ của anh, cô ríu rít nói với anh: "Bà nội tặng em cái này đấy. Bà nội thật tốt, chất lượng ngọc rất tốt, có thể làm bảo vật gia truyền được luôn."

Phong Lẫm nói: "Bà nội thích em."

Cố Di Gia nghe thế vô cùng vui mừng, cô nhào vào trong lòng anh, ôm lấy cổ anh, hỏi: "Vậy anh có thích em không?"

"Rất thích!" Anh thành thật nói, cúi đầu cọ cọ mặt cô, giọng khàn khàn: "Còn em?"

"Đương nhiên là thích rồi!" Cố Di Gia nhiệt tình như lửa nói: "Không chỉ thích, em còn yêu chết anh luôn!"

Quả nhiên đoàn trưởng Phong không chống đỡ được sự nhiệt tình thế này, anh kéo chăn lên, che hai người lại, đồng thời tắt đèn: "Đi ngủ thôi."

Cô cười hì hì, vươn tay nhẹ nhàng nhéo lỗ tai anh, mặc dù không nhìn thấy, nhưng cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ tai anh thật cao.

Mồng bốn đầu năm mới, quả nhiên Cố Di Gia được ngủ lấy lại sức.

Trước kia bọn họ ở trong quân đội, cách thành phố xa nên không tiện, nhưng bây giờ bọn họ đang ở thủ đô của đất nước, chỗ náo nhiệt như thế này mà còn ở nhà ăn Tết thì thật đáng tiếc.

"Không sao, không phải có xe đạp sao, em đi xe đạp cũng được." Cố Di Gia không kén chọn: "Thời tiết hôm nay rất tốt, em mặc nhiều hơn một chút là ổn."

"Em muốn ra ngoài chơi sao?" Phong Lẫm hỏi: "Không ở nhà nghỉ ngơi à?"

Nhưng mới đầu năm cũng không tiện mượn xe cho lắm, mọi người đi thăm người thân đều cần xe, cũng đã lái xe đi rồi.

Tối qua Phong Lẫm cũng đã nói với mọi người bọn họ không đi, thế nên chẳng ai đợi bọn họ thức dậy cả.

Chị Điền nghe bọn họ nói muốn ra ngoài chơi thì dặn dò một tiếng: "Chú ý an toàn nhé."

Hôm nay Quản Tễ phải quay lại đi làm, mặc dù những người khác không cần đi làm nhưng bọn họ cũng rối rít ra đi thăm bạn bè hoặc đi chúc Tết những người thân khác.

Hơn nữa còn có anh ở đằng trước chắn gió cho cô mà.

Ăn sáng xong, Cố Di Gia cảm thấy hơi nhàm chán nói: "Đoàn trưởng Phong, hôm nay chúng ta đi đâu chơi?"

Những thân thích kia đều là quan hệ khá xa, cô dâu mới như Cố Di Gia có đi hay không cũng không quá quan trọng.

Cô muốn đi chơi, tất nhiên Phong Lẫm sẽ đi cùng.

Lúc Phong Lẫm đạp xe ra ngoài thì gặp Tần Mộng Kiều và Du Phong ngay ở cửa khu tập thể.

Trong suy nghĩ của Cố Di Gia, năm mới Tết đến, tất nhiên là muốn ra ngoài chơi rồi!

Hình như hai người họ lại cãi nhau, không khí không được tốt cho lắm.

Phong Lẫm nghĩ nghĩ, cảm thấy như thế cũng được.

Cố Di Gia vẫy vẫy tay tạm biệt chị Điền, rồi ngồi lên yên sau, ôm lấy eo anh, reo hò: "Xuất phát nào!"

Tần Mộng Kiều nghiêm mặt nói: "Em không ..."

"Bọn tôi không biết đi đâu, chỉ tùy tiện đi dạo thôi." Cố Di Gia hỏi: "Đồng chí Du, cậu có biết gần đây có chỗ nào chơi vui không?"

Cố Di Gia xuống khỏi xe, cô không hỏi lúc nãy tại sao bọn họ cãi nhau, chỉ cười nói: "Kiều Kiều, hôm nay hai người không đi chúc Tết sao?"

Đôi chân dài của Phong Lẫm chống xuống đất để xe đạp dừng lại, anh cũng lễ phép gật gật đầu xem như chào hỏi.

Hai người họ nói chuyện, Phong Lẫm giữ xe đạp đứng bên cạnh, im lặng nghe hai cô gái trẻ nói chuyện phiếm, cũng không xen vào quấy rầy bọn họ.

"Kiều Kiều, đồng chí Du." Cố Di Gia không thể coi như không thấy bọn họ, chào hỏi cả hai một tiếng.

Tần Mộng Kiều thấy hai người Cố Di Gia đứng chờ bên cạnh, cũng không tiện khiến mọi người mất hứng, cô hít một hơi thật sâu rồi ngồi lên xe.

Du Phong nói với Tần Mộng Kiều lại lần nữa lạnh mặt với anh ấy: "Kiều Kiều, mau lên đây, chúng ta tới công viên kế bên, chỗ đó rất nhiều thứ để chơi."

Du Phong rất nhanh đã đạp xe quay lại.

Cả hai người họ bỗng nhiên im bặt, Du Phong cứ như chẳng bị ảnh hưởng gì, còn vui mừng hỏi bọn họ tính đi đâu thế.

Năm mới, mọi người đều đi thăm người thân, vô cùng bận rộn, hiếm có ai ở nhà.

Vẻ mặt Tần Mộng Kiều hơi trì trệ, cô ấy nói: "Mấy ngày trước đã đi cả rồi, hôm nay không cần đi nữa."

Cố Di Gia thầm nghĩ cũng giống như cô và anh vậy.

Du Phong nói: "Chỗ chơi thì có nhiều lắm, hay là chúng ta cùng nhau đi chung đi." Anh ấy vui mừng quay qua nói với Tần Mộng Kiều: "Kiều Kiều, chúng ta cũng cùng đi nhé."

Du Phong nói bọn họ chờ, anh ấy về nhà lấy xe đạp, rồi xoay người nhanh chóng chạy về nhà, tốc độ khá nhanh, nhìn qua không giống như người thiếu rèn luyện.

Cuối cùng Tần Mộng Kiều bị anh ấy đeo bám tới không còn cách nào khác, chỉ đành lạnh mặt đồng ý.

"Đi mà đi mà." Du Phong kéo cô ấy: "Anh đạp xe chở em!"

Hai chiếc xe đạp chở bốn người nam nữ trẻ tuổi chạy về phía trước.

Hôm nay cả bốn người họ chơi đùa một lúc lâu, xem không ít cảnh đẹp, cuối cùng còn cùng nhau đi ăn cơm.

Du Phong quen thuộc với thủ đô hơn hai người Cố Di Gia nhiều, anh ấy am hiểu chỗ nào có đồ ăn ngon, có thứ chơi vui, dẫn bọn họ đi dạo không ít địa điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận