Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 859: Cướp Cuộc Hôn Nhân Của Em Gái 4

Du Phong thở dài: "Vậy được rồi, chúng ta không nói tới nữa! Tóm lại, nếu em muốn về nhà mẹ đẻ thì phải có anh đi cùng mới được qua đó!" Anh ấy cố gắng nhấn mạnh: "Em ở chỗ nào thì anh ở chỗ đó, chúng ta là vợ chồng, không ai dám nói gì đâu."

Dù sao anh ấy cũng tuyệt đối không để người nhà họ Tần tẩy não Tần Mộng Kiều nữa.

Tần Mộng Kiều nhìn dáng vẻ vô lại của anh ấy, trong lúc nhất thời, cô ấy không biết nên cười hay nên khóc.

Lúc Cố Di Gia và Phong Lẫm về tới nhà thì mọi người đã ăn cơm tối xong rồi.

Chị Điền hỏi: "Gia Gia có đói bụng không, có muốn ăn gì không? Chị nấu mì cho em ăn nhé?"

"Chị Điền, không cần đâu." Cố Di Gia cười nói: "Em ở bên ngoài đã ăn no lắm rồi."

Mấy đứa nhỏ Phong Bắc Thần nhào tới, kêu thím út tới thím út lui, ríu ra ríu rít hỏi hội chùa như thế nào, nghe nói đây là lần đầu tiên trong mấy năm nay tổ chức vui chơi trọng thể như thế, khiến chúng muốn khóc.

Bọn nhỏ cũng rất muốn đi.

Cố Di Gia cũng nhân cơ hội này mà nhanh chóng thoát thân, cô lên tiếng chào mọi người trong phòng khách rồi về phòng nghỉ ngơi.

Anh ngồi xuống bên cạnh giường, kéo cái chăn đang trùm kín đầu cô xuống.

"Chị cả xấu!"

Phong Lẫm rửa mặt xong quay về thì thấy cô đã chôn mình trong chăn, trùm chăn che kín đầu, nếu không chú ý sẽ không nhận ra trong chăn có người.

Chỉ có Phong Bắc Thần ôm cô, dính như keo nói: "Thím út, lần sau thím đi chơi nhất định phải lén lút nói với cháu, cháu sẽ lén đi với thím."

Cố Di Gia cảm nhận được hơi thở ấm áp, cô nhắm mắt, tìm cho mình tư thế thoải mái rồi tiếp tục ngủ say.

So với việc đi thăm người thân, gặp bạn bè với cha mẹ thì bọn chúng lại thích đi hội chùa hơn.

Có thể là vì mùa đông quá lạnh, cô thích chui cả người vào trong chăn, giống như thể ngay cả thở cũng không cần nữa.

"Không được, chị cả không thể lén đi như thế."

Có điều khi Cố Di Gia lấy những món đồ chơi nhỏ hôm nay cô mua ở hội chùa ra cho bọn nhỏ thì một đám trẻ con đã nhanh chóng vui vẻ trở lại.

Hôm nay đã chơi cả ngày, Cố Di Gia cảm thấy vô cùng mệt mỏi, sau khi tắm rửa xong, cô nằm dài trên giường, mơ mơ màng màng rồi ngủ thiếp đi mất.

Hôm qua đi chơi cả ngày đã rất mệt mỏi rồi, hôm nay bọn họ phải ở nhà nghỉ ngơi, chủ yếu là vì Cố Di Gia cần nghỉ ngơi, giữa trưa Phong Lẫm bị ai đó gọi đi mất, cũng chẳng biết đã đi đâu rồi.

Một đám nhóc con tức giận nói, dồn dập bổ nhào qua ôm lấy cô bé.

Những người khác đều không ở nhà, ngoại trừ chị Điền ra, trong nhà chỉ còn một mình Cố Di Gia.

Sau khi Phong Lẫm nằm xuống thì ước lượng kéo cô vào lòng mình.

Ngày hôm sau, Cố Di Gia và Phong Lẫm đều ở trong nhà.

Cố Di Gia cười nói: "Không cần đầu, con không thấy chán, con có thể đọc sách mà."

Trong khu tập thể có rất nhiều người trẻ tuổi, có điều Cố Di Gia mới vừa tới, cô không quen biết những người kia, người duy nhất cô biết, cũng từng nói chuyện qua chỉ có mình Tần Mộng Kiều mà thôi.

Quản Tễ giật nảy mình, nhanh chóng ôm lấy cô ấy: "Sao thế, cháu làm sao thế?" Bà ấy gọi cô: "Gia Gia, con đi lấy hộp cứu thương tới đây."

Bây giờ còn chưa ăn Tết xong, hai người họ vẫn không quá bận, nên giữa trưa hai người họ đều về nhà. Thật ra là vì muốn ở chung với con cái hiếm khi mới về nhà một lần, qua lần này cũng không biết tới khi nào mọi người mới có thể tụ tập náo nhiệt cùng nhau đón năm mới.

Quản Tễ giúp cô ấy bôi thuốc, dịu dàng hỏi: "Kiều Kiều, sao lại bị thế này? Có chuyện gì xảy ra?"

Giữa trưa tư lệnh Phong và Quản Tễ có về nhà ăn cơm và nghỉ ngơi.

Có điều cô không nghĩ tới bọn họ vừa ăn cơm trưa xong không bao lâu thì Tần Mộng Kiều tới.

Trên mặt Tần Mộng Kiều có dấu tay, đôi mắt đỏ bừng, cô ấy nhìn thấy Quản Tễ thì nhịn không được bổ nhào vào lòng bà ấy khóc nức nở thành tiếng.

Cố Di Gia vểnh tai nghe.

Quản Tễ thấy cô ở nhà một mình thì cười hỏi: "Gia Gia, ở nhà một mình có phải nhàm chán lắm không? Con có muốn tìm Kiều Kiều trong khu tập thể chơi không?"

Cố Di Gia dạ một tiếng rồi lấy hộp cứu thương trong ngăn tủ ra.

Quản Tễ vỗ vỗ vai Tần Mộng Kiều, trấn an cô ấy vài câu, rốt cuộc cũng khiến cảm xúc tan vỡ của Tần Mộng Kiều dịu lại mấy phần.

Bây giờ mặt cô ấy vừa sưng vừa đỏ, trong thời tiết giá lạnh thế này trông vô cùng đáng thương.

Quản Tễ cảm thấy Tần Mộng Kiều tính tình rất tốt, làm việc cẩn thận, lại còn biết quan tâm người khác, không cần lo lắng con dâu bà ấy sẽ bị người khác bắt nạt. Nếu đổi lại là người khác thì bà ấy không dễ dàng để con dâu yêu kiều của mình qua lại với bọn họ đâu, lỡ như bọn họ ăn hiếp Gia Gia thì làm thế nào?

Con người vào lúc yếu ớt nhất sẽ vô thức tìm kiếm sự che chở từ người mà người đó tin cậy nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận