Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 867: Hung Thủ Giết Em Trai 7

Lời này nghe hình như cũng có chút đạo lý, nhưng lại giống như không có đạo lý gì, mọi người từ chối cho ý kiến.

"Bây giờ mẹ Kiều Kiều vẫn còn kiên trì muốn Kiều Kiều và Du Phong ly hôn sao?" Có người hỏi.

"Sao mà không kiên trì được? Bà ta vẫn bắt hai đứa phải ly hôn, ai nói gì cũng không chịu nghe, không biết sao lại cố chấp như thế nữa."

Chuyện hôm đó mẹ Kiều Kiều muốn nhảy lầu uy hiếp, bắt con gái ly hôn bị không ít người nhìn thấy, nếu không phải mọi người kịp thời giữ chặt bà ta lại thì nói không chừng bà ta đã thật sự nhảy từ trên lầu xuống.

Nói tới việc này mọi người đều nhịn không được mà lắc đầu.

Người làm mẹ đã đòi nhảy lầu uy hiếp thì con gái có thể làm gì chứ? Tần Mộng Kiều cũng không thể thật sự nhìn mẹ mình chết đi được?

"Vậy Kiều Kiều và Du Phong làm sao bây giờ?"

Tất cả mọi người đều lo lắng cho hai người họ, dù có nói thế nào đi nữa thì bọn họ cũng đã nhìn hai đứa nhỏ lớn lên, khó khăn lắm mới lấy nhau, mọi người đều hy vọng cả hai đều hạnh phúc.

Cố Di Gia hơi gật đầu, nói với bọn họ: "Chúng ta lên lầu đi, hai người có muốn đọc sách không? Để tôi mang một ít sách tới."

Chỗ này bình thường tư lệnh Phong sẽ dùng để tiếp một vài vị khách quan trọng, nhưng giờ đang ăn Tết, chỗ này thành nơi chơi đùa của bọn nhỏ trong nhà.

Sau đó bà ấy hít một hơi.

Cố Di Gia dẫn bọn họ lên phòng khách ở lầu một.

Sau khi mấy bác mấy thím nói chuyện trời đất xong rồi giải tán, không ngờ mẹ Du Phong cũng dẫn con trai à con dâu tới.

Cô đi ra thì thấy Phong Lẫm bưng trà và bánh ngọt tới, cô híp mắt cười với anh: "Anh Lẫm, hôm nay anh không cần ra ngoài à?"

"Đương nhiên bên chỗ nhà họ Du không chịu rồi."

Bây giờ mấy đứa nhỏ đã ra ngoài dạo phố, không có ở nhà, cô dẫn bọn họ lên đây ngồi cũng tốt lắm.

Mẹ Du Phong vừa gặp mặt đã nắm chặt lấy tay Quản Tễ: "A Tễ..."

"Sao mà đồng ý được? Du Phong đã ưng Kiều Kiều rồi, nhà họ Du cũng không thể nào bởi vì lý do hoang đường của mẹ Kiều Kiều mà không cần cô con dâu này?"...

Du Phong cười nói: "Được!" Sau đó, anh ấy lại kéo Tần Mộng Kiều đi cùng.

Hai người cùng đi vào phòng khách.

Quản Tễ biết suy nghĩ của bà ấy, cười vỗ vỗ tay bà ấy: "Bình tĩnh nào." Quản Tễ quay đầu nói với Cố Di Gia: "Gia Gia, con dẫn Du Phong và Kiều Kiều đi chơi đi."

Du Phong thấy bọn họ đi vào thì nhẹ nhàng chào hỏi với Phong Lẫm. Anh ấy không sợ gương mặt lạnh băng của đoàn trưởng Phong chút nào, thậm chí còn có thể cười đùa tí tởn dưới cái nhìn chăm chú của anh, có thể thấy Du Phong này cũng là một nhân tài đấy.

Sau khi hai người họ ngồi xuống, Cố Di Gia về phòng lấy sách.

Mấy ngày gần đây ngày nào anh cũng có việc cần đi ra ngoài, cô có hỏi vài câu, biết anh có nhiệm vụ nên không hỏi thêm nữa. Quả nhiên là đoàn trưởng Phong rất cuồng công việc, ngay cả Tết nhất cũng phải làm việc, cô cũng đã quen rồi.

Mấy ngày nay, ngay cả lúc ngủ cô ấy cũng có thể mơ tới chuyện mẹ luôn miệng mắng cô ấy là hung thủ giết người, nói cô ấy hại chết em trai ruột cùng mẹ...

Lúc đầu Tần Mộng Kiều kinh ngạc, trong lòng cười khổ, xem ra chắc là không ai trong khu tập thể này không biết chuyện nhà cô ấy rồi.

Vẻ mặt Tần Mộng Kiều chua chát: "Khi đó nếu em trai không chết, mẹ em chắc cũng sẽ không trở nên thế này..."

Cố Di Gia để sách qua bên cạnh, cùng bọn họ uống trà chiều, nói chuyện phiếm.

Nhưng cô ấy tình nguyện không bao giờ biết tới nó.

Tần Mộng Kiều thì hơi khách sáo một chút, lúc Phong Lẫm châm trà cho bọn họ, cô ấy thậm chí còn chẳng dám thở mạnh, cứ liên tục nói cảm ơn mãi.

"Em nghĩ cái gì đấy?" Du Phong không vui nói: "Em đừng suy nghĩ lung tung, đầu óc mẹ em có bệnh nên mới nói như kia được, đứa bé kia chết vốn chẳng có liên quan gì tới em hết!"

Tới bây giờ, anh ấy đã hoàn toàn không xem mẹ Kiều Kiều như mẹ vợ mà kính trọng.

Làm gì có người mẹ nào nói con gái mình như thế? Bà ta vốn dĩ không xứng làm mẹ!

Cô nhìn Tần Mộng Kiều, hỏi: "Kiều Kiều, cô vẫn khỏe chứ?"

Nếu thế cha mẹ cũng sẽ thờ ơ với cô ấy ngay từ lúc nhỏ, thậm chí không thích cô ấy, cho dù cô ấy làm tốt đến cỡ nào bọn họ cũng chưa từng khen ngợi cô ấy.

Thật ra khi còn bé cô ấy rất hâm mộ em gái Mộng Thanh, vì sao Mộng Thanh được cha mẹ yêu thương tới thế, cô ta muốn gì cha mẹ sẽ mua cho cái đó, còn cái mà cô ấy nhận được mãi mãi cũng chỉ là sự im lặng và ghét bỏ.

Bây giờ rốt cuộc cô ấy cũng đã hiểu được nguyên nhân.

Cô ấy cũng không hề ngờ rằng bản thân kết hôn với Du Phong rồi cùng anh ấy về nhà gặp cha mẹ mà lại dẫn tới chuyện cũ năm xưa, tới tận bây giờ cô ấy vẫn còn hơi hoảng hốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận