Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 870: Có Muốn Về Nhà Khóc Tiếp Không? 2

Lúc Phong Lẫm và Cố Di Gia tới, trong phòng đã có không ít người.

Nhìn thấy hai người họ đi vào, mọi người đều nhiệt tình chào hỏi.

"Phong Lẫm, tên nhóc nhà cậu cuối cùng cũng chịu dẫn em dâu tới rồi!"

"Ôi chao, em dâu xinh đẹp quá, xinh như tiên nữ vậy, bảo sao tên nhóc Phong Lẫm này lại không nỡ dẫn ra ngoài, nếu là tôi, tôi cũng không nỡ dẫn em ấy ra ngoài đâu."

"Anh nói gì thế? Em dâu xinh đẹp như vậy thì càng phải dẫn tới cho mọi người gặp chứ."

"Từ năm ngoái tới giờ, chúng ta hối ba lần bốn lượt, không biết đã gặp mặt nhau bao nhiêu lần, cuối cùng cũng chịu dẫn em dâu tới, đúng là không dễ dàng gì mà."...

Cố Di Gia cười e thẹn, cô đi theo sát Phong Lẫm, sau khi chào hỏi mọi người sau mới ngồi bên cạnh anh, trông rất thục nữ.

Ở trước mặt người ngoài, cô vẫn luôn rất điềm đạm và nhã nhặn.

Liên hoan kết thúc, Phong Lẫm dẫn Cố Di Gia rời đi.

"Hiếm khi năm nay chúng ta về nhà nên mới tới tụ họp một chút, lần sau gặp lại cũng không biết là khi nào." Phong Lẫm chậm rãi nói.

Cố Di Gia ăn một chút rồi ngồi cùng với hai cô gái kia nói chuyện phiếm.

Chủ yếu là vừa rồi Cố Di Gia ăn hơi nhiều cho nên bụng có hơi chướng.

Cố Di Gia yên lặng lắng nghe, một lát sau, cô đã hiểu rõ quan hệ của Phong Lẫm và những người này, có người là bạn học thời còn đi học, cũng người là bạn học ở Học viện Quân sự, còn có người là bạn bè chơi cùng khi còn bé...

Đi thêm một lát hai người mới quay về khu tập thể.

Phong Lẫm quay đầu liếc nhìn cô một cái, không khỏi bật cười, anh lấy một chén canh để tới trước mặt cô, nói cô từ từ uống.

Trong lòng Cố Di Gia tự nhủ thật ra cũng sẽ nhanh thôi, năm sau sẽ khôi phục thi đại học, không lâu sau thì bọn họ cũng sẽ cùng nhau về thủ đô thôi.

Có điều bọn họ tới tụ họp cũng không mấy ai mang theo gia đình, ngoại trừ Phong Lẫm, cũng chỉ có hai người dẫn vợ đi cùng.

Lần tụ tập này chỉ đơn giản là bạn bè tụ họp, vui chơi giải trí, nói chuyện trên trời dưới đất.

Sau khi ra khỏi tứ hợp viện, bọn họ không vội vàng về nhà, là đi dọc theo một con đường tương đối náo nhiệt, ở gần đó tản bộ cho tiêu cơm.

Cố Di Gia nhớ rõ đây là em gái của Tần Mộng Kiều, Tần Mộng Thanh, hồi đầu năm cô có gặp qua một lần.

Sau khi nói chuyện với bọn họ, Cố Di Gia mới biết, hóa ra hai người họ đều là người thủ đô, còn những người khác thì vợ con họ không ở đây cho nên không dẫn tới.

Có điều khi đó Tần Mộng Thanh tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh nên lúc đó cô cũng không nhìn rõ cô ta nữa.

Sau khi khôi phục thi đại học, đất nước bắt đầu thay đổi từng ngày, tới lúc đó đúng là rất khó nói.

Bọn họ vừa mới vào khu tập thể đã gặp Tần Mộng Kiều, bên cạnh cô ấy còn có một cô gái trẻ tuổi khác, cô gái kia có dung mạo giống Tần Mộng Kiều tới mấy phần.

Cô không có ý định dính vào chuyện hai chị em họ, mặc dù bây giờ mọi người ở khu tập thể đều biết chuyện của nhà họ Tần. Nhưng họ cũng chỉ bàn tán sau lưng, không ai lại chạy tới trước mặt người trong cuộc nói gì cả, mọi người vẫn biết chừng mực.

Tần Mộng Kiều miễn cưỡng nói: "Tôi chưa ăn cơm, Du Phong có việc nên ra ngoài rồi."

Mặc dù Cố Di Gia không biết cô ta tới tìm cô làm gì, nhưng vẫn lễ phép mời cô ta vào trong nhà uống trà, âm thầm đánh giá cô ta.

Lúc cô và Phong Lẫm đi ngang qua, Tần Mộng Thanh bỗng nhiên im lặng.

Cố Di Gia à một tiếng, rảnh rỗi nói chuyện vài câu, sau đó nói: "Vậy cô nhanh về ăn đi, chúng tôi đi trước đây."

Hai người họ đứng đó, không khí giữa cả hai có vẻ không tốt lắm, mặt Tần Mộng Kiều trông rất lạnh lẽo, còn Tần Mộng Thanh thì đang kích động nói gì đó.

Có điều Cố Di Gia không nghĩ tới, ngày hôm sau, Tần Mộng Thanh lại tới tìm cô.

Cô hơi nghi ngờ một chút, cô và Tần Mộng Kiều ít nhất còn có duyên ngồi chung một toa tàu. Không những thế, nhà họ Du và nhà họ Phong khá thân thiết, mẹ Du Phong còn đích thân dẫn con dâu tới giới thiệu, Du Phong không bỏ lỡ cơ hội nào kết bạn bè cho Tần Mộng Kiều, cho nên cô và Tần Mộng Kiều cũng coi như là bạn bè.

Nhưng cô và Tần Mộng Thanh thật sự không quen nhau.

Cố Di Gia thấy hai cô gái nhìn qua đành phải dừng lại, lễ phép chào hỏi một tiếng: "Kiều Kiều, cô ăn cơm chưa? Sao không thấy Du Phong đâu?"

Nếu như nói Tần Mộng Kiều là kiểu trầm mặc, quật cường, không mấy vui vẻ, vậy Tần Mộng Thanh chính là một cô gái ngọt ngào được cha mẹ nuông chiều. Nụ cười của cô ta rất ngọt, ánh mắt khi nhìn người khác cũng dịu dàng vô cùng, giống như một cô em gái nhà bên đáng yêu, rất dễ khiến người ta yêu thích.

Nhưng cô ta mở miệng nói chuyện thì lại khác xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận