Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 876: Trở Về 2

Phong Lẫm nói: "Trước tiên chúng ta cứ đặt nó trong nhà, đợi đến sau này khi quay trở lại thủ đô, nếu định cư tại thủ đô, có thể đặt ở tứ hợp viện."

Cố Di Gia gật đầu, đây là cách ổn thỏa hơn hết.

Tuy bây giờ vẫn là thời kỳ đặc biệt, nhưng đoán chừng không có ai có dũng khí đến khám xét nhà của tư lệnh?

Lúc ngủ, Cố Di Gia vẫn cảm thấy giống như mơ, sao đột nhiên cô lại trở nên giàu có vậy?

Cô nằm bên cạnh Phong Lẫm, ghé đến gần tai anh nói: "Em trước đây luôn cảm thấy anh tiêu tiền không màng đến số tiền, không xem tiền là tiền, còn cho rằng anh không biết gì về tiền." Cô chạm vào khuôn mặt khôi ngô của anh, nhích người qua hôn một cái, hai mắt sáng rực như những vì sao: "Bây giờ em hiểu rồi, là do anh có quá nhiều tiền, thế nên anh mới không thèm để tâm đến chúng!"

Phong Lẫm cực kỳ bối rối: "Gì mà tiền nhiều không thèm để tâm đến chúng chứ? Anh không có!"

Anh cảm thấy bản thân mình bị oan, tiền trong sổ tiết kiệm của anh không ít, nhưng số tiền này đều được tích lũy từ lương bổng, tiền trợ cấp và tiền thưởng trong nhiều năm. Cho nên anh không hề cảm thấy bản thân tiền nhiều mà không thèm để tâm đến chúng.

Chỉ là ham muốn vật chất của anh quá thấp, từ trước đến nay anh hầu như không cần tiêu gì cả. Vậy nên, lúc cần mua thứ gì đó, thì anh cũng không tính toán chi li số tiền nhỏ đó, không biết bản thân tiêu tiền làm gì nên không màng đến số tiền.

Đoàn trưởng Phong giữ cô ở trong lòng, không để cô tiếp tục cọ loạn. Dù tối hôm nay bọn họ không muốn ngủ sớm, nhưng sáng sớm ngày mai phải bắt kịp tàu hỏa, anh không có ý định tối nay làm gì đó.

Phong Lẫm cúi đầu chạm vào môi cô, thích tiền cũng không có gì xấu, nếu vợ đã vui như thế, thì sau này anh sẽ nỗ lực hơn.

Sau khi Cố Di Gia hiểu được ý của anh, cô vui vẻ nói: "Chà, mẹ thật sự rất tuyệt vời, em lại có một ảo tưởng rằng em được đại gia bao nuôi."

"Đương nhiên rồi, ai lại không thích tiền chứ."

Những thứ này chia thành bốn phần, lại còn là của hồi môn của mẹ anh, mẹ anh chắc chắn sẽ cho con gái và con dâu. Chỉ là lúc ở trước mặt con dâu bà ấy sẽ nói là cho con trai, nhưng thật ra là muốn cho con dâu nhận, con dâu có quyền định đoạt tuyệt đối.

Hai người đánh răng rửa mặt xong, mặc áo quần chỉnh tề rồi đi xuống lầu, đèn của phòng khách và phòng bếp đều đã sáng, tư lệnh Phong và Quản Tễ đều đã dậy rồi. Hai người đang ngồi ở phòng khách nói chuyện, chị Điền thì đang bận rộn ở trong bếp, trong không khí tràn đầy mùi thơm của thức ăn.

Cố Di Gia chỉ vào chiếc hộp đang đặt ở trong góc: "Chiếc hộp đồ đó không phải là tiền sao?"

Ngày hôm sau, trời vẫn chưa sáng, Phong Lẫm đã đánh thức người dậy.

Nếu không thì sao bà ấy không đưa thẳng cho con trai chứ?

Phong Lẫm buồn cười nói: "Tuy mẹ nói để chúng cho anh, nhưng thật ra là cho em mới đúng."

Nhưng nhìn cô vui vẻ như thế, hai mắt sáng như những vì sao rực rỡ, anh có chút bất lực véo má cô: "Em vui đến vậy sao?" Rõ ràng bình thường trông cô cũng không phải là kẻ mê tiền, thế mà lúc này trở thành dáng vẻ mê tiền thế này?

Quản Tễ gọi bọn họ lại ăn bữa sáng.

Cô vui đến mức lăn lộn trên người anh.

Sau khi Cố Di Gia ngồi xuống, nói: "Mẹ, hai người dậy sớm như vậy, sao không ngủ thêm một chút?"

Cố Di Gia vẫn còn rất buồn ngủ, nhưng cô cũng biết hôm nay phải bắt kịp tàu hỏa vào lúc bảy giờ sáng, không thể ngủ nướng.

"Cha, mẹ, chào buổi sáng." Hai người chào hỏi với cha mẹ.

Lúc đến có bao nhiêu hành lý thì lúc về cũng có bấy nhiêu hành lý, ngoài đồ của bọn họ ra, những thứ khác đều là đồ ông bà nội và cha mẹ chồng chuẩn bị cho bọn họ mang đi.

Hơn nữa, lần sau mới quay lại đã là mùa đông của năm sau rồi, bây giờ để họ tiễn cũng tốt.

Mọi người ở từ xa chào hỏi nhau, sau đó ngồi lên xe.

Cố Di Gia muốn nói cái gì đó nhưng lại do dự, cuối cùng không nói gì.

Ăn xong bữa sáng, đồng chí Thạch cảnh vệ đến giúp bọn họ xách hành lý, tiện thể đưa bọn họ ra nhà ga.

"Không ngủ nữa! Muốn ngủ lúc nào mà không có thời gian chứ?" Quản Tễ cười nói: "Đợi lát nữa mẹ sẽ tiễn các con ra nhà ga."

Có quà mừng năm mới cho nhà họ Doãn, cũng có quà năm mới cho sư đoàn trưởng Phương và cho anh trai chị dâu, số lượng cũng không ít.

Lúc bọn họ đưa hành lý lên xe, thì chú ý đến nhà họ Du cách đó không xa cũng có động tĩnh, cũng giống họ, khi trời chưa sáng đã xuất phát.

Người nhà họ Du cũng muốn tiễn hai người con sắp phải xa quê hương ra nhà ga.

Có lẽ người làm cha làm mẹ nào đều yêu thương con cái, công thêm việc môi trường trưởng thành đặc biệt của đoàn trưởng Phong, cha mẹ chồng luôn có cảm giác có lỗi với anh, nên họ cũng đối xử rất tốt với cô.

Lúc trời tờ mờ sáng, bọn họ đã đến nhà ga.

Hành lý tuy nhiều, nhưng có Quản Tễ và tư lệnh Phong, đồng chí Thạch xách giúp bọn họ, cuối cùng hai tay của Cố Di Gia cũng trống không, không có đồ để xách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận