Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 877: Trở Về 3

Hai vợ chồng tham mưu trưởng Du cũng cũng đích thân tiễn con trai, con dâu lên tàu hỏa.

Tàu hỏa vẫn chưa đến ga, người của hai nhà bèn cùng ngồi xuống đợi, tiện thể trò chuyện.

Cố Di Gia nhìn xem, không khỏi mỉm cười.

Phong Lẫm quay đầu nhìn qua, dùng ánh mắt hỏi cô cười cái gì, cô ghé sát vào tai anh, nói nhỏ: "Anh và Du Phong đều là con trai út ở trong nhà."

Ngày mà anh trai cả và chị dâu cả bọn họ rời khỏi nhà, tư lệnh Phong và Quản Tễ tuy cũng từ sớm đã dậy tiễn bọn họ, nhưng không đến tận nhà ga để tiễn như này.

Suy cho cùng, họ vẫn không nỡ xa đứa con trai út này.

Vợ chồng nhà họ Du cũng vậy, đứa con trai út được cưng chiều nhiều hơn một chút, đích thân đến tiễn.

Phong Lẫm hiểu được ý của cô, chỉ cười không nói gì.

Du Phong cũng gọi to lên: "Cha, mẹ, năm sau con sẽ cùng Kiều Kiều trở về ăn Tết với cha mẹ!"

"Du Phong, lại ăn một ít này." Tần Mộng Kiều hướng tới Du Phong nói.

Trên mặt hai người đầy sự lưu luyến không nỡ rời.

Cố Di Gia quay đầu thì đã nhìn thấy Phong Lẫm và Tần Mộng Kiều điềm tĩnh thu xếp hành lý, đồng thời cũng bày ra một ít thức ăn.

Quản Tễ và mẹ của Du Phong thì kéo con của mình dặn dò lui tới, cuối cùng lưu luyến rời đi.

Cố Di Gia gật đầu, anh cầm ra bình bi đông quân đội, vặn nút ra, bên trong có nước nóng anh đã đổ vào lúc vừa ra khỏi nhà, anh rót ra một cốc.

Tàu hỏa hôm nay trì hoãn mười mấy phút, nhưng vấn đề cũng không lớn, lúc tàu hỏa đến, mọi người nhanh chóng xách hành lý và kiện hàng lên tàu.

"Được!" Du Phong vui vẻ nói: "Anh xem mẹ đã chuẩn bị những gì cho chúng ta ăn nào... Ái chà, mẹ cũng chuẩn bị cho chúng ta món thịt bò sốt tương để ăn với cơm nữa!"

Cố Di Gia và vợ của Du Phong đến bên chiếc cửa sổ đang mở, ló người ra, vẫy tay những người lớn đang ở dưới tàu.

Tìm được chỗ ngồi trên toa tàu của bọn họ, tư lệnh Phong, tham mưu trưởng Du và mọi người giúp bọn họ gác hành lý.

Đến khi tàu hỏa khởi hành, khi không còn nhìn thấy người thân đang tiễn biệt ở bên ngoài nữa, hai người mới lưu luyến rời khỏi cửa sổ.

Đợi đến lúc Phong Lẫm và Du Phong đi rót nước nóng, Cố Di Gia hỏi: "Kiều Kiều, cô và Du Phong làm hòa rồi?"

Cố Di Gia gọi to: "Mẹ, người và cha về nhà nghỉ ngơi cẩn thận ạ!"

Tần Mộng Kiều sững một lúc, gật đầu đáp: "Thật ra cũng không gọi là làm hòa, chúng tôi chỉ quyết định không ly hôn nữa, sau này sống tốt qua ngày."

Phong Lẫm hỏi: "Gia Gia, muốn uống nước không?"

Cố Di Gia bưng cốc nước uống, nhìn thấy Tần Mộng Kiều ở phía đối diện đang bóc một quả trứng luộc cho Du Phong, trên mặt cô ấy là nụ cười điềm đạm, hoàn toàn khác với dáng vẻ giận dữ lạnh lùng lúc trở về thủ đô.

Có lẽ cuối cùng cô ấy đã cởi trói nút thắt ở trong lòng, lúc cô ấy nói chuyện về cha mẹ người thân trông cũng thản nhiên hơn: "Người thân của tôi đều không thích tôi, tôi cũng không còn lại gần bọn họ nữa, sau này xem như tôi không có nhà mẹ đẻ, sống tốt cuộc sống của mình."

Chỉ cần Tần Mộng Kiều không còn kiên quyết ly hôn nữa, hai người phải sống thật tốt.

Lần trước Tần Mộng Thanh mang khuôn mặt sưng vù rời khỏi nhà tư lệnh Phong, quả nhiên khu nhà tập thể truyền nhau không ít tin đồn nhảm, thậm chí Cố Di Gia còn không nghĩ đến việc rằng mình vẫn đang hóng chuyện liên quan đến mình.

Rõ ràng nhìn anh ấy trông giống một công tử cợt nhả, không đáng tin cậy, nhưng đối với chuyện tình cảm thì anh ấy lại vô cùng kiên định, luôn bảo vệ cho Tần Mộng Kiều.

Cố Di Gia không thể chịu thiệt, Tần Mộng Thanh dám làm ra chuyện, thế là cô đã kể hết những lời mà Tần Mộng Thanh nói ngày hôm đó cho mọi người nghe. Sau đó còn có người chính mắt trông thấy là chị Điền ra ngoài tán gẫu với mọi người, dựng lại hiện trường chân tướng ngày hôm đó.

"Vậy thì tuyệt rồi." Cố Di Gia cười đáp: "Tôi có thể nhìn ra Du Phong thật sự rất thích cô."

Cô ấy có tay có chân, cô ấy có thể kiếm công việc và kiếm tiền, việc đồng áng cũng làm rất thành thục, nhất định sẽ không chết đói.

Bây giờ người phát ngôn ác độc là cô ta, không còn là Tần Mộng Kiều nữa.

Giờ đây, danh tiếng của Tần Mộng Thanh trong khu nhà tập thể xem như là đã trở nên tồi tệ, lật đổ đi hình tượng trước đây của cô ta.

Có lẽ trên người anh ấy còn có chỗ không trưởng thành, nhưng rõ ràng anh đang cố gắng hết sức để chăm sóc vợ mình.

Lúc đó có người cố tình đến hỏi cô, có phải là Tần Mộng Thanh ức hiếp Tần Mộng Kiều không.

Cố Di Gia biết Từ Mộng Thanh là một con người rất giả nai, rất biết diễn kịch, đâu nghĩ đến việc cô ta sẽ đã làm thì làm cho trót, tự lôi mình xuống nước, rồi nói với mọi người rằng cô Tần Mộng Kiều cùng nhau ức hiếp cô ta.

Cô hơi không thể tưởng tượng nổi, Tần Mộng Thanh sẽ không thật sự coi cô ta là người nắm thóp đấy chứ?

Tần Mộng Kiều nhếch miệng cười: "Tôi biết rồi, trước đây là tôi hồ đồ."

Ở trong khu tập thể, cho dù không muốn quan tâm, thì mấy ngày nay cũng liên tục nghe được không ít chuyện về nhà họ Tần.

Cố Di Gia cười đáp: "Cô có thể nghĩ như vậy là tốt rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận