Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 882: Vỡ Ối 3

Chập tối, Cố Di Gia và đoàn trưởng Phong cầm theo quà năm mới mà nhà họ Quản và nhà họ Phong chuẩn bị cho nhà họ Phương rồi đến nhà sư đoàn trưởng Phương.

Tống Nguyệt Mai nhiệt tình chào hỏi hai người họ, kéo lấy Cố Di Gia hỏi rất nhiều chuyện của con gái mình, sau khi biết được con gái sống rất tốt ở nhà họ Quản thì cũng yên tâm hơn.

"Con bé Mỹ Di không biết cẩn thận là gì cả, nó là một người không chịu nổi chút ấm ức nào. Dì ở xa con bé, lúc nào cũng lo với tính cách đó của nó thì sẽ khiến người khác không hài lòng, lỡ như bị ức hiếp thì phải làm sao? Con bé không xấu nhưng không đồng nghĩa người khác không có ý xấu với nó..."

Thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, con cái không kết hôn cũng lo, sau khi kết hôn cũng phải lo.

Cố Di Gia nghe bà ấy oán trách thì rất thông cảm cho nỗi lòng của bà ấy, ngày xưa mẹ cô cũng vậy, mãi không hết lo lắng cho con cái, lúc còn đi học thì lo là cô sẽ yêu sớm, đợi khi cô tốt nghiệp đại học rồi thì mới phát hiện cô không có kinh nghiệm yêu ai thì lại lo rằng khuynh hướng giới tính của cô bị lệch lạc...

Hai người họ ăn tối ở nhà sư đoàn trưởng Phương, đợi khi trời tối hẳn thì mới nắm tay nhau về nhà.

"Anh Lẫm, khi nào anh mới đi làm thế?" Cố Di Gia hỏi.

"Mấy ngày nữa."

"Thuốc đắng dã tật mà." Ông Hồi nói: "Sau này nếu như thời tiết thay đổi thì vẫn phải uống vài toa thuốc để cơ thể khỏe mạnh hơn.

Hai người họ ngồi với ông Hồ thêm một chút thì có bệnh nhân đến nên đã rời đi trước.

Ông Hồ nhận lấy quà mà Quản Tễ tặng mình, sau đó quay sang gật đầu với Cố Di Gia: "Không tệ không tệ, xem ra thuốc năm ngoái kê có tác dụng thật."

Cố Di Gia không còn cách nào có thể từ chối cả, chỉ có thể buồn khổ ủ rũ thôi.

Cô không nói thì Phong Lẫm cũng đi thăm họ thôi.

Người qua lại trên con đường này không nhiều, đã hết tết rồi nên đa phần mọi người đều đã khôi phục lại nhịp sống bình thường, rất ít người rảnh rỗi đi dạo trên đường nữa.

"Vậy ngày mai chúng ta đi thăm ông nội Hồ rồi lại sang thăm chú Vinh nhé."

Sau đó, họ lên thị trấn để thăm chú Vinh.

Hôm sau, Cố Di Gia không ngủ nướng nữa. Sau khi cô thức dậy thì đi ăn sáng, rồi đến bệnh viện thăm ông Hồ với đoàn trưởng Phong, sẵn tiện mang theo quà và quần áo mà Quản Tễ đã chuẩn bị ông ấy sang luôn.

"Được."

Phong Lẫm rất nghiêm túc lắng nghe, cũng tỏ ý rằng sau này anh sẽ đến lấy thuốc.

"Cuối cùng hai đứa cũng về rồi, hôm nay ở lại chỗ chú ăn cơm nhé. '

Nghĩ đến số thuốc đắng mà trước tết mình uống thì Cố Di Gia nhăn mặt lại ngay: "Ông nội Hồ, ông đừng kê thuốc đắng như vậy nữa, nó khó uống quá."

Đương nhiên hai người họ đồng ý ngay, Phong Lẫm bước sang giúp cắt thịt, còn chú Vinh thì cán lớp vỏ bánh chẻo. Cố Di Gia thì giúp họ gói bánh, trước giờ cô luôn rất khéo tay, bánh chẻo cũng được gói thành rất nhiều hình dạng, có thể nói là hoàn hảo, được chú Vinh khen liên tục không ngớt.

Thời tiết hôm nay không đẹp lắm, từ lúc sáng sớm thì bầu trời đã cứ âm u rồi.

Lúc đến nhà chú Vinh thì thấy chú Vinh đang cắt thịt làm bánh chẻo, chú Vinh thấy hai người họ đến thì vô cùng vui mừng.

"Thầy Phạm thật sự rất giỏi, thầy ấy biết rất nhiều thứ, cho dù con có hỏi vấn đề gì thì thầy ấy cũng có thể giải đáp được cả."

Cố Di Gia rửa tay sạch sẽ, vừa kéo lấy cậu bé sang ngồi cạnh chậu than cho ấm, vừa hỏi tình hình học tập của cậu bé.

Cố Di Gia hỏi: "Vậy con cảm thấy những thứ con học bây giờ có khó không?"

Cậu bé thấy hai người Cố Di Gia thì rất phấn khích, nếu như không phải đã kiềm chế lại thì cậu bé sẽ nhào thẳng qua đó ôm lấy hai người họ như Bảo hoa rồi.

Chương trình cấp hai không hề khó khăn gì với Bảo Sơn cả, vô cùng đơn giản. Nhưng trong trường cậu bé có một giáo viên rất giỏi, biết rất nhiều thứ, Bảo Sơn thường xuyên chạy đến hỏi người này một số bài tập, đối phương đều có thể giải đáp hết cho cậu bé.

Lúc trưa, khi họ đang nấu bánh chẻo thì Bảo Sơn tan học quay về.

Đợi khi nghe đến lúc cậu bé nói ra thứ mà mình mang đi hỏi thầy Phạm ấy thì Cố Di Gia cảm thấy khó hiểu.

Không đúng lắm, một học sinh cấp hai lại mang đề vi phân tích phân của đại học đi hỏi thầy giáo, mà đối phương còn giải đáp được cho cậu bé nữa.

Thì ra trường cấp hai trong thị trấn lại là nơi ngọa hổ tàng long thế sao?

"Cô út, dượng út, hai người về rồi à."

"Không khó ạ." Bảo Sơn vui vẻ đáp lại: "Con thấy rất thú vị, thì ra toán học lại khiến con hứng thú như vậy, nhưng tiếc là trong thư viện có rất ít sách liên quan đến toán học..."

Nghe đến đây thì Cố Di Gia quyết định lần sau vào thành phố sẽ mua thêm một ít sách cho Bảo Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận