Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 884: Vỡ Ối 5

Phương Mỹ Hà nói: "Đã tháng ba rồi, có lẽ chị dâu em cũng sắp sinh rồi đúng không?"

"Đúng vậy." Cố Di Gia gật đầu: "Có lẽ cũng sắp rồi, anh em rất căng thẳng, còn muốn ngày nào cũng phải ở cạnh trông chừng chị dâu em. Bây giờ chị ấy cũng không đi làm nữa, chỉ ở nhà đợi sinh thôi."

Phương Mỹ Hà cười: "Đoàn trưởng Cố là người yêu chiều vợ có tiếng trong khu nhà tập thể của chúng ta, anh ấy như vậy cũng không có gì là lạ, đợi chị dâu em bình an sinh con ra là được."

Sau khi rời khỏi nhà đoàn trường Du, Cố Di Gia đi tiếp đến nhà anh cả và chị dâu.

Vốn chị dâu cô muốn làm việc đến lúc sinh, trong suy nghĩ của cô ấy, phụ nữ trong thôn đều làm việc cho đến lúc sinh mới thôi, cô ấy nghĩ mình cũng không cần khác người như thế.

Nhưng Cố Minh Thành lại kiên quyết phản đối, vừa bước vào tháng ba thì đã bắt cô ấy ở nhà nghỉ ngơi đợi sinh rồi.

Vì sáng anh ấy phải đi làm, lại lo trong nhà không ai chăm nom vợ mình nên anh ấy đã sang nhờ hàng xóm láng giềng chăm sóc giúp một tay, còn Cố Di Gia cũng cố gắng hết sức ở cạnh chị dâu vào buổi sáng.

Lúc bước vào cửa thì thấy chị dâu đang cho gà ăn, Cố Di Gia phải vội vàng chạy đến cản cô ấy lại.

Cố Di Gia cho gà ăn xong rồi đi rửa tay.

Thấy Cố Di Gia rửa tay xong Trần Ngải Phương hỏi: "Gia Gia, em có đói không? Trong nhà có bánh gạo vàng đang hấp trong bếp đấy, chị đi lấy cho em..."

Trần Ngải Phương bất lực, cô ấy cảm thấy hai anh em nhà này thật sự làm quá lên với mình.

Cố Di Gia đang suy nghĩ đến lúc đó cô sẽ đến chợ trên trấn xem thử có bán gà vịt sống không để mua vài con về dự trữ sẵn.

Cố Di Gia hùng hồn đáp lại: "Đó là vì lúc đó chị đang ở dưới quê điều kiện không cho phép, bây giờ nhà chúng ta cũng đâu thiếu tiền, cũng không cần ra đồng làm việc, có anh cả ở đây chị không cần làm gì cả."

Trần Ngải Phương thấy bên dưới người mình không ổn lắm: "Gia Gia, hình như chị bị vỡ nước ối rồi."

"Chị dâu, để em làm, chị nhanh chóng ngồi xuống đi."

Cô ấy vừa định đứng dậy thì đột nhiên khựng lại, sau đó từ từ ngồi xuống.

Điều cô không nhắc đến là năm nay chị dâu đã ba mươi tuổi rồi, cũng được xem là sản phụ lớn tuổi, vì thế vẫn nên cẩn thận vẫn hơn.

Trần Ngải Phương đỡ lấy bụng mình ngồi xuống, cười nói: "Thật sự không cần đến mức như vậy đâu, lúc chị sinh Bảo Sơn và Bảo Hoa không phải cũng làm việc như vậy đó sao."

Nhà họ có tám con gà, trừ hai con gà dành để đẻ trứng ra thì những con còn lại đều chuẩn bị cho lúc Trần Ngải Phương ở cữ, đến lúc đó cứ hai ngày giết một con, như thế thì có thể ăn được tận nửa tháng.

Mặc dù cô đã từng thấy rất nhiều trường hợp sinh con thế này nhưng đến khi nó xảy ra với chị dâu thì cô vẫn vô dụng không biết làm gì cả.

Bản thân cô ấy không thấy gì, cũng không thấy mệt, nhưng mỗi lần cô ấy làm chút gì đó thì hai anh em nhà này đều căng thẳng lên, còn mong sao cô ấy nằm yên trên giường, đừng làm gì cả.

Còn Trần Ngải Phương thì trông rất bình tĩnh, nói với cô: "Em đừng sốt ruột, chỉ là vỡ nước ối thôi, vẫn chưa đến lúc sinh đâu, em đi nhờ người đưa chị đến trạm y tế là được rồi."

Cố Di Gia hỏi: "Chị dâu chị bị sao thế?"

Mặt Cố Di Gia trắng bệch ngay, lúc phản ứng lại thì tay chân bắt đầu trở nên luống cuống: "Phải, phải làm sao đây? Em, em đi nhờ người đưa chị đến trạm y tế..."

Trần Ngải Phương cười đáp: "Nước ối vừa vỡ nên không có cảm giác gì cả."

Trần Ngải Phương không từ chối cô, được cô dìu cố gắng từ từ đứng dậy, bước vào phòng nằm nghỉ.

Mặc dù đã bước vào tháng ba nhưng do vẫn còn trong tiết xuân hàn nên khí trời vẫn còn se lạnh.

Cố Di Gia vừa nhấc chân định chạy đi thì lại vòng về.

Tôn Hồng Diễm mới đến khu nhà tập thể hai ngày gần đây thôi, sau khi bà ta biết con gái mình sắp đến ngày sinh thì không yên tâm, vì thế đã quyết định đến ở cùng con gái, đến lúc đó cũng tiện chăm sóc cho con gái lúc ở cữ.

Cô ấy đã sinh hai đứa nên biết rất rõ quá trình sinh diễn ra thế nào, nước ối bị vỡ không đồng nghĩa với việc sắp sinh.

Cố Di Gia "ồ" lên một tiếng để đáp lại, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài nhờ người giúp.

Một lúc sau, hàng xóm gần đó đều đến hết, còn có người đẩy xe đến nữa.

Cố Di Gia trải chiếc chăn cũ đã chuẩn bị từ trước lên xe đẩy, Trần Ngải Phương được hai chị dâu khỏe mạnh đỡ lên đó nằm rồi đắp chăn lên.

"Chị dâu, em đỡ chị lên giường nằm trước đã."

Có lẽ do Trần Ngải Phương quá bình tĩnh nên mọi người cũng không căng thẳng gì cả, họ đưa được cô ấy đến trạm y tế một cách thuận lợi.

Lúc này trạm y tế cũng rất náo nhiệt, Cố Di Gia thấy mẹ của Trang Nghi Giai, Tôn Hồng Diễm cũng ở đó, còn kéo lấy một y tá hỏi gì nữa.

Nhìn thấy bà ta thì tim Cố Di Gia đập nhanh hơn.

"Chị dâu, chị có đau không?" Cố Di Gia hỏi tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận