Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 89: Xảy Ra Chuyện 5

Nửa đêm, Cố Di Gia lại lên cơn ho trực giấc.

Ngực cô đau âm ỉ như muốn nổ tung, cả người cô rúc trong chăn run rẩy, toát mồ hôi lạnh, may có Trần Ngải Phương tỉnh dậy, ôm cô vào lòng, vuốt ngực cô.

"Gia Gia, Gia Gia..."

Một lúc lâu sau, Cố Di Gia mới khỏe lại, cô yếu ớt nói: "Chị dâu, em không sao..."

Trần Ngải Phương vẫn ôm cô, nhẹ nhàng vuốt ngực cô, giống như lúc mới gả cho Cố Minh Thành, buổi tối khi đi ngủ, cô ấy sẽ ôm cô gái nhỏ ốm yếu này vào lòng, khi nửa đêm cô lên cơn ho khó thở, cô ấy sẽ vuốt ngực cô, sau đó đút nước cho cô.

Cảm nhận được cơ thể gầy gò trong vòng tay mình, tự nhiên Trần Ngải Phương cảm thấy rất xót xa.

Thấy cô đã khá hơn nhiều, Trần Ngải Phương mới mày mò đi rót cốc nước đút cho cô.

Nhà cục trưởng Ngụy cũng có phích nước nóng, trước khi đi ngủ cô ấy đã cố ý rót một ít nước ấm để cho nguội, để phòng nửa đêm tỉnh dậy và sáng hôm sau cô em chồng có tỉnh dậy thì uống.

Trần Ngải Phương vẫn chưa ngủ say, mơ mơ màng màng nói: "Sao vậy?"

Trần Ngải Phương im lặng một lúc lâu.

Buổi tối ở thị trấn rất yên tĩnh, không giống như tiếng côn trùng kêu ở nông thôn, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của người trong nhà.

Trong đêm tối yên tĩnh, giọng nói của Cố Di Gia vô cùng rõ ràng, nó khiến cho cơn buồn ngủ của Trần Ngải Phương lập tức biến mất, cả người hoàn toàn tỉnh táo.

Trần Ngải Phương sờ vào tay cô nói, tay cô vừa ấm vừa mát, trong đêm hè oi bức này, sờ vào tay cô thực sự rất thoải mái, nhưng điều đó cũng cho thấy sức khỏe của cô đang vô cùng tồi tệ.

Trong lòng cô ấy, ngoại trừ chồng và hai đứa con ra, cô em chồng do cô ấy chăm sóc cũng là người nhà của cô ấy, đều quan trọng như nhau.

Uống nước xong, Cố Di Gia cũng đã khỏe lại.

Đợi mãi cô ấy mới nói: "Nếu phải vào quân đội, em phải đi cùng chị và Bảo Sơn, Bảo Hoa cũng đi, cả nhà chúng ta phải ở cùng nhau."

Trong đêm tối, Cố Di Gia mở mắt, nhất thời ngủ không ngon giấc.

"Ngủ đi."

"Chị dâu, chị đi nhập ngũ đi."

Những ngày tháng như vậy, ở trong ngày dồn tháng chứa, có lẽ sẽ nhiều người nghĩ rằng chắc chắn cô ấy sẽ oán giận, oán trách cô em chồng ốm yếu bệnh tật liên lụy đến bản thân, rõ ràng đã có tư cách vào quân đội, được đoàn tụ cùng chồng con nhưng lại bị cô em chồng cắt phăng cơ hội đó.

Cô nhỏ giọng lên tiếng, giống như đang thì thầm, gọi: "Chị dâu..."

Nhưng Trần Ngải Phương không thấy thế.

Trong bóng tối, giọng nói của Trần Ngải Phương nhẹ nhàng nhưng rất kiên định.

Những năm gần đây, cô ấy tình nguyện ở lại công xã vì Cố Di Gia, chăm sóc cô và các con.

Bị bệnh về thể chất không phải là điều Cố Di Gia mong muốn, cô cũng không muốn liên lụy đến bọn họ, trở thành gánh nặng cho người nhà.

Không thể cứ mãi hưởng thụ những gì anh ấy cho, lại không chấp nhận gánh vác trách nhiệm, ở đâu ra lý lẽ đó?

Khóe miệng Cố Di Gia nhếch lên: "Vậy em sẽ cố gắng chăm sóc bản thân, đến khi đó có thể cùng chị dâu vào quân đội tìm anh trai."

Tình cảm phải xuất phát từ hai phía, Cố Minh Thành đã cho cô ấy tất cả những gì tốt nhất có thể.

Rõ ràng là cô ấy không để tâm lời Cố Di Gia nói.

Năm đó kết hôn với Cố Minh Thành, anh ấy đã nói rõ lý do kết hôn với cô ấy, cô ấy đã nhận được nhiều thứ từ Cố Minh Thành, cũng đồng ý chăm sóc em gái của chồng, chăm sóc Cố Di Gia như em gái ruột.

Cô gái này đã dùng mọi cách để giảm bớt gánh nặng cho cô ấy.

Trần Ngải Phương cảm thấy nếu như được lựa chọn, Cố Di Gia thà có một cơ thể khỏe mạnh hơn là khuôn mặt xinh đẹp này.

Hoặc có thể nói cô ấy không cảm thấy rằng sức khỏe của Cố Di Gia sẽ ổn hơn trong thời gian ngắn, thậm chí cô ấy đã chuẩn bị sẵn tâm lý là mình và các con sẽ phải ở công xã Nam Sơn trong thời gian dài.

Dĩ nhiên cô ấy cũng vì anh ấy mà chấp nhận cả những mặt không tốt.

Trong lòng cô nghĩ thầm, dưỡng sức khỏe thêm khoảng hai, ba tháng chắc là được rồi.

Lúc đó đã là mùa thu, không còn oi ả như bây giờ nữa, nếu đi tàu hỏa sẽ không thấy khó chịu.

Trần Ngải Phương không biết cô đang nghĩ gì, chỉ cười nói: "Được, Gia Gia phải khỏe mạnh nhé."

Trong lòng Trần Ngải Phương hiểu rõ những chuyện này, cho nên với cô em chồng ốm yếu, cô ấy chưa từng oán trách, giận chó đánh mèo hoặc thiếu kiên nhẫn, ngược lại còn thấy thương xót cho đứa trẻ đã bệnh tật từ nhỏ.

Con người càng không có được thứ gì thì càng mong muốn có được nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận