Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 893: Không Cố Ý 3

Sau nửa tiếng, hai người đã đến thị trấn.

"Gia Gia, mẹ chồng nhờ tớ mua một vài hạt giống rau dưa, cậu có muốn mua không?" Tiền Quyên Quyên hỏi.

Cố Di Gia nói: "Không cần đây, nhà tớ có hạt giống rồi."

Đồ hai người mua chẳng giống nhau, nếu đi cùng thì rất mất thời gian, thế nên hai người hẹn nhau sau hai tiếng gặp nhau ở cửa chợ, sau đó hai người bèn tách nhau đi chợ.

Cố Di Gia đi ở hàng bán gà vịt sống.

Hai năm nay, điều kiện sống ngày càng tốt hơn, số lượng các thôn dân nuôi gà vịt trong vài thôn ở xa cũng dần dần tăng lên. Chuyện này dân không loạn thì quan không xét, ngay cả bí thư đại đội cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Không có cách nào cả, thôn càng xa thì mọi người lại càng nghèo, chỉ có thể tìm cách để kiếm chút tiền cho bản thân. Bí thư đại đội cũng không có cách nào, không thể để mọi người ngay cả miếng ăn cũng chẳng có được.

Số lượng thôn dân nuôi gà vịt nhiều, nuôi dư thì tất nhiên sẽ mang một ít đưa đi bán.

Cố Di Gia vừa mua vải xong, lúc định rời khỏi cung tiêu xã thì có người chạy đến va vào khiến cô ngã ngửa về phía sau.

"Dì Gia Gia, dì có sao không ạ?"

Bây giờ trời nóng rồi, cô muốn may quần áo mùa hè cho gia đình, tiện thể may hai bộ cho cháu trai.

May mắn thay có một cánh tay cố gắng kéo cô lại nhưng vẫn khiến cô cảm thấy rất đau, mặt cô nhăn lại.

Chuyện này phải nhờ Tiền Quyên Quyên thôi.

"Đại Ngưu, là con à."

Cũng không nhiều lắm, mỗi lần có phiên chợ thì sẽ bán được một hai con, nhưng lại không thể ngăn được người bán nhiều thêm.

Người lôi kéo cô căng thẳng hỏi, trông vẻ mặt của cô rất đau đớn nên vội vàng xem thử cô bị ngã đau ở đâu.

Cố Di Gia quyết định đến cung tiêu xã để mua vải, say đó sẽ tìm Tiền Quyên Quyên đến giúp.

Cố Di Gia bước thẳng qua là đã thấy mấy sạp bán gà vịt, cô quan sát tỉ mỉ, bất đắc dĩ nhận ra rằng cô vốn dĩ không biết con gà nào ngon, con nào không ngon cả.

Bây giờ cơ thể cô như tờ giấy, mỏng manh yếu ớt, nhẹ tênh. Không biết đối phương có cố ý hay không mà va với lực rất mạnh khiến cô cảm giác mình như đang bay lên.

Đại Ngưu chắc chắn cô không sao rồi mới buông ra, cậu quay đầu mắng người va vào Cố Di Gia không hề nể nang: "Bộ cô không có mắt hả? Cố tình có phải không?"

Tuy đứa bé còn nhỏ, nhưng cũng không được lơ là.

Đối phương đáp trả chua ngoa: "Ai cố tình hả? Là cô ta đứng đây chặn đường!"

Cố Di Gia ngẩng đầu, thấy trước mặt mình là thiếu niên cao lớn thì mới nhận ra cậu.

Bảo sao lại mạnh như vậy, thiếu niên mười mấy tuổi, không biết nặng nhẹ nên không thể khống chế được sức lực, không biết đồng chí nữ nào chịu được một "vuốt của rồng vàng năm móng" này nữa.

Mọi người đều nói, Vương Tử Thân là người coi tiền như rác, cưới một cô vợ thôi mà còn đưa cả mẹ vợ về ở chung, lại còn đưa một đứa trẻ không phải con của mình về, quả là cưới một tặng hai.

Từ sau khi Mã Xuân Hoa kết hôn, cô ta rất ít khi về lại khu nhà tập thể. Đôi khi cô sẽ nghe vài chị dâu kể lúc các chị ấy lên thị trấn mua đồ có bắt gặp Mã Xuân Hoa. Các chị ấy bảo Mã Xuân Hoa gả tới thị trấn sống rất hưởng thụ, cô ta không cần làm gì cả, mỗi ngày còn được ăn thịt, quả thật là vô cùng hạnh phúc.

Không ngờ lại gặp được Mã Xuân Hoa ở đây, cô ta lại còn cố tình va vào cô. Trong lòng cô không vui, vẻ mặt hơi lạnh lùng.

Bảo sao cô lại bị va ngã.

Mã Xuân Hoa khinh thường nhìn Cố Di Gia, trong lòng thì bực bội vì Đại Ngưu, nếu không có thằng nhóc chết tiệt này thì lúc cô ta va trúng Cố Di Gia đã bay đi rồi, chắc chắn sẽ khiến cô trở nên nhếch nhác để trút cơn giận.

Cố Di Gia nghe giọng nói này hơn quen, cô quay sang nhìn thì phát hiện đó là Mã Xuân Hoa.

Không biết sao Vương Tử Thân lại bằng lòng, một người muốn đánh một người cam lòng chịu.

Nghĩ đến dáng vẻ của Vương Tử Thân, tất cả mọi người đều cảm thấy có lẽ là do gã biết bản thân xấu, cho nên gã đã phải lòng Mã Xuân Hoa do cô ta không chê khuôn mặt của gã, bằng lòng đi theo gã. Vậy nên, gã đã thầm cảm động, không để bụng việc nuôi thêm cả mẹ vợ.

Cố Di Gia chỉ nghe một lúc nên không để tâm.

Rõ ràng là cố tình.

Đại Ngưu rất tức giận với hành động của Mã Xuân Hoa: "Rõ ràng là do cô cố ý, tôi thấy hết rồi, cô phải xin lỗi dì Gia Gia."

"Dựa vào cái gì hả?" Mã Xuân Hoa bướng bỉnh: "Đâu phải do tôi chủ động va cô ta, mắc gì tôi phải xin lỗi?"

Cô ta khăng khăng không phải do cô ta cố tình, muốn để cô ta xin lỗi à, không có cửa đâu!

Bác gái Mã còn xem nhà họ Vương như nhà của bà ta, bà ta mang theo cháu trai Mã Tiểu Tráng đến nhà họ Vương ăn uống, sống còn tốt hơn khi ở nhà của con trai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận