Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 896: Không Cố Ý 6

Đại Ngưu nói không lại cô, chỉ có thể đỏ mặt nhận lấy quà cảm ơn.

Đại Ngưu nhìn theo Cố Di Gia và Tiền Quyên Quyên đạp xe rời đi cùng nhau, cậu âm thầm ra quyết định.

Người đàn bà Mã Xuân Hoa này thật sự rất đáng ghét, lần sau nếu dì Gia Gia lại lên thị trấn mua đồ, lỡ đâu lại gặp phải rồi bị cô ta giở trò xấu thì không hay chút nào.

Cậu quyết định phải theo dõi Mã Xuân Hoa thật kỹ càng.

Vừa khéo bây giờ cậu đang làm trong đội vận chuyển trong thị trấn, ngày nào cũng phải sang đây, lại còn quen biết rất nhiều anh em, muốn theo dõi Mã Xuân cũng dễ.

Còn về phần theo dõi sau này Mã Xuân Hoa muốn làm cái gì, trong phút chốc Đại Ngưu cũng chưa nghĩ ra.

Đương nhiên cậu không đến mức gây chuyện với Mã Xuân Hoa, dù sao sau này cậu vẫn phải nhập ngũ, không thể làm chuyện xấu được. Nhưng nếu Mã Xuân Hoa làm chuyện xấu thì cho dù có là gì đi nữa, cậu vẫn có thể đến cục công an để tố cáo cô ta.

Về đến khu nhà tập thể, Cố Di Gia đạp xe đến nhà anh trai và chị dâu.

Cố Di Gia đặt đồ xuống xong rồi đi rửa tay, sau đó về phòng thay quần áo sạch rồi lại đi ngắm cháu trai.

Khi đôi mắt đen như quả nho đó của thằng bé nhìn người khác sẽ kèm theo một nụ cười không răng, thật sự khiến cho người ta không thể nào từ chối được mà phải hết lòng vì thằng bé. .

"Đúng rồi." Cố Di Gia cười tít mắt nói: "Để cho chị bồi bổ sức khỏe đó, chị dâu đến kỳ tiết sữa mà, dễ đói bụng lắm, lại còn thiếu mỡ với nước nên phải ăn nhiều vào."

Trông thằng bé càng ngày càng xinh xắn hơn.

Trong lồng có hai con gà một con vịt.

"Chị dâu, em mua một ít bánh ngọt về, tối đến cho thằng bé uống sữa xong mà có đói bụng thì chị có thể ăn một ít."

Bước vào cửa cô đã nhìn thấy chị dâu đang phơi chăn, hôm nay trời đẹp nên cô ấy lấy chăn trong nhà ra phơi nắng để tránh bị ẩm mốc.

"Gia Gia, đến đây uống nước này." Trần Ngải Phương gọi.

"Em lên thị trấn mua đấy à?" Trần Ngải Phương hỏi, cô ấy trách: "Sao em mua nhiều thế?"

Thấy Cố Di Gia dắt xe đạp vào, cô ấy bước đến giúp lấy lồng gà ở phía sau xe xuống.

Đứa bé đã được hơn hai tháng rồi, không giống như chú khỉ lúc mới sinh nữa. Với lại Trần Ngải Phương ăn ngon nên sữa cũng thơm, Nguyên Bảo được chăm trắng mềm, cơ thể bé nhỏ cũng rất khỏe mạnh.

"Tốn kém quá, lần sau đừng mua nhiều thế nữa."

Trần Ngải Phương nghe vậy thì vô cùng ấm lòng, em chồng làm hết thảy đều xuất phát từ sức khỏe của cô ấy cả.

"Không sao đâu, em có tiền mà." Cố Di Gia cười nói: "Không phải lúc trước Lâm Diễm đến đây sao? Cô ấy có đưa cho em một khoản nhuận bút."

Cố Di Gia đáp lại, cô ấy ôm thằng bé sang, uống xong ít nước thì cô lại ôm đứa bé nói chuyện với cô ấy.

Trần Ngải Phương lục giỏ, thấy đồ cô mua về thì không khỏi lắc đầu, nếu ba lô không đủ to thì sợ rằng cô còn có thể mua nhiều hơn nữa.

"Nếu cô ta không cố ý, thế thì em cũng không cố ý, ai dám nói em cố ý chứ, đúng không?"

Phong Lẫm ngồi xuống trong chớp mắt, vẻ mặt trông rất nghiêm túc: "Em không sao chứ?"

Không đợi cô có đồng ý hay không thì đã thấy anh nâng cánh tay của cô lên, anh nhìn chằm chằm vào vết bầm trên đó, da của cô rất trắng, chỉ một chút dấu vết thôi là đã trông rất đáng sợ chứ đừng nói gì đến vệt máu ứ to như vậy.

Cố Di Gia không nói cho anh trai và chị dâu biết chuyện hôm nay gặp phải Mã Xuân Hoa ở trong thị trấn, để họ không phải lo lắng.

Cố Di Gia nói: "Thật ra không sao đâu, chỉ là lúc đó Đại Ngưu kéo em hơi mạnh thôi."

Trần Ngải Phương nói không lại cô, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Vẻ mặt của cô trông rất đắc ý, Mã Xuân Hoa có thể nói cô ta không cố ý thì sao cô lại không được nói?

Phong Lẫm đi lấy thuốc, anh thoa cho cô thuốc cầm máu tiêu bầm lên cánh tay cô, vẻ mặt vẫn căng thẳng như cũ.

Người trẻ tuổi không biết cách ở chung với đồng chí nữ, không biết nên làm sao cũng phải.

Buổi tối khi đi ngủ, cô mới nói cho đoàn trưởng Phong nghe.

Cố Di Gia quay đầu nhìn, cô cũng cảm thấy hơi bất ngờ: "Cái này..."

Bảo sao cô cứ luôn cảm thấy cánh tay rất đau, thì ra là bị bầm rồi.

Vẻ mặt của Phong Lẫm không ổn chút nào: "Cái này là do cô ta làm à?" Lúc trước anh đã chú ý, cánh tay của cô dường như không có tí sức nào, lúc làm việc biên độ hơi kỳ quái, thì ra là do đã bị thương rồi.

"Không sao đâu." Cố Di Gia thoải mái nói: "Lúc đó gặp được Đại Ngưu, Đại Ngưu đúng lúc giữ em lại, không để cho em bị ngã." Sau đó, cô còn nói mình nhân cơ hội đạp Mã Xuân Hoa một cú.

"Anh làm gì vậy?" Cố Di Gia sợ hãi, chẳng lẽ đoàn trưởng Phong muốn...

Vẻ mặt của Phong Lẫm vẫn rất nghiêm túc, anh nghĩ đến điều gì đó rồi cởi áo ngủ của cô ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận