Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 907: Cha Đã Đi Một Nơi Rất Xa 2

Sau khi ăn cơm tối xong, Cố Di Gia và Phong Lẫm ở lại một chút rồi dẫn ba đứa nhỏ về nhà.

Chủ yếu là vì bọn họ đã ngồi tàu hỏa liên tục mấy ngày, trên đường đi vất vả, đoán chừng cũng mệt rồi, nên cho bọn nhỏ về nhà nghỉ ngơi cho tốt đã.

Sau khi về nhà, Phong Lẫm nấu nước nóng cho bọn họ tắm rửa, Cố Di Gia thì dẫn bọn họ vào một căn phòng dành cho khách tương đối lớn.

Chăn mền trên giường trong phòng khách đã được trải sẵn tươm tất.

Cô hỏi bọn nhỏ: "Các con muốn ngủ chung hay là tách ra ngủ? Căn phòng sát bên cũng đã được dọn dẹp rồi, các con muốn ngủ chỗ nào cũng được."

Bởi vì trong ba đứa nhỏ có một bé gái, nên Cố Di Gia và Trần Ngải Phương ngẫm nghĩ mãi, rồi cảm thấy vẫn nên thu dọn cả hai căn phòng khách.

Nhưng mà, ba anh em lúc này mới trải qua biến cố lớn, cô cảm thấy hẳn là ba đứa trẻ cũng không muốn tách ra.

Quả nhiên, Dương Duệ nói: "Dì Cố, bọn con muốn ngủ chung, có được không ạ?"

Dương Duệ nói: "Để Đồng Đồng tắm trước ạ." Cô còn chưa nói gì cậu bé đã nói tiếp: "Con dẫn Đồng Đồng đi tắm rửa."

Trước kia khi còn cha và mẹ, bọn họ cũng gọi cậu bé như thế.

Dương Duệ và Dương Nhụy có chút không biết làm sao mà nhìn cô.

Hai chữ "Duệ Duệ" này khiến Dương Duệ không kìm lòng được mà nhìn cô một cái, đôi mắt cậu bé có chút chua xót, suýt nữa cậu bé đã không giữ bình tĩnh được.

Sau khi Phong Lẫm nấu nước nóng xong, cô lấy quần áo mới làm xong qua cho bọn họ.

Cố Di Gia và Dương Nhụy đang cùng nhau thu xếp mấy túi hành lý của mấy anh em.

Dương Nhụy bất an nắm lấy quần áo của anh trai, Dương Đồng nhỏ tuổi nhất chẳng hiểu gì cả, ngây thơ nhìn anh trai và chị gái mình.

Dương Duệ quay lưng lại, âm thầm hít mũi một cái, không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình.

"Dì chuẩn bị cho các con ít quần áo, đây là của Dương Duệ, đây là của Dương Nhụy, còn đây là của Dương Đồng." Cô đưa cho mỗi đứa một bộ quần áo: "Lát nữa tắm rửa xong thì mặc quần áo mới nhé."

Cố Di Gia cười gật đầu: "Đương nhiên là được rồi, giường ở đây khá lớn, các con có thể ngủ cùng nhau."

Cố Di Gia chớp mắt, cười nói: "Được, Duệ Duệ giỏi quá, có thể chăm sóc em trai rồi!"

Trước kia cô có nghe nói qua, vợ của đoàn trưởng Dương vì khó sinh mà qua đời, để lại cho anh ấy ba đứa con. Đoàn trưởng Dương không lấy vợ mới mà nhờ chị dâu trong quân đội giúp đỡ chăm sóc đứa nhỏ vừa chào đời, mỗi tháng gửi người ta một ít tiền.

"Đi thôi nào." Cố Di Gia mỉm cười, giọng nói dịu dàng hỏi bọn nhỏ: "Các con ai tắm trước nào?"

Còn về Dương Duệ và Dương Nhụy, Dương Duệ cũng khá lớn, lúc mẹ qua đời cậu bé đã bảy tuổi, ở thời đại này đã có thể chăm sóc bản thân và em út rồi.

Phong Lẫm xách nước nóng đã được nấu xong tới phòng tắm, lúc Dương Duệ dẫn em trai ra ngoài thì anh đã không còn ở đó nữa, mà đi tìm Cố Di Gia.

Thật ra hành lý của bọn họ cũng không nhiều, chỉ có quần áo và một ít vật dụng hàng ngày của ba anh em, hơn nữa những bộ đồ này đều khá cũ, thậm chí còn hơi nhỏ.

Đoàn trưởng Phong là một người phụ huynh điển hình, thấy đứa nhỏ đã có năng lực tự chủ thì không quản lý bọn họ nữa.

"Không có việc gì." Phong Lẫm lạnh nhạt nói: "Mấy ngày nay đều là như thế cả."

Sau khi tắm rửa xong, ba đứa nhỏ lên giường đi ngủ.

Đoàn trưởng Dương bận rộn công việc, hơn nữa anh ấy làm cha cũng không thể chu toàn như mẹ được, ngay cả việc quần áo của con bị ngắn hay bị nhỏ cũng không chú ý tới.

Ý của anh là anh cả Dương Duệ thật sự chăm sóc em trai em gái rất tốt, mấy việc này đều do cậu bé làm cả, không cần đoàn trưởng Phong nhúng tay vào. Anh chỉ ở bên cạnh nhìn xem, bảo vệ một chút, thấy hai anh em Dương Duệ và Dương Nhụy chăm sóc em trai út rất tốt cho nên anh cũng không lo lắng quá nhiều.

Mấy năm nay, cuộc sống của đoàn trưởng Dương và mấy đứa nhỏ chính là như thế.

Sau đó không lâu, Dương Đồng cũng đã tắm xong và thay quần áo mới sạch sẽ.

Tiếp đó là Dương Nhụy đi tắm, cuối cùng là Dương Duệ.

Thật ra mấy anh em bọn họ không nỡ mặc quần áo mới, nhưng đây là Cố Di Gia may cho bọn họ, nói bọn họ mặc, thế nên bọn họ cũng yên lặng mặc nó.

Thấy anh đi tới, Cố Di Gia hỏi: "Anh không ở đó xem chừng có ổn không?"

Dương Đồng nhỏ nhất đã díp cả mắt lại, trông có vẻ đã bị cơn buồn ngủ vây khốn, cậu bé hơi nghiêng người qua chỗ chị gái, Dương Nhụy ôm lấy cậu bé.

Cố Di Gia cảm thấy không yên tâm hỏi: "Các con có muốn dì ở cùng không? Hay là để Đồng Đồng ngủ với chú dì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận