Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 915: Tóm Gọn Đám Buôn Người 1

Tiền Quyên Quyên lại càng sợ hãi tới choáng váng.

"Thật, thật sao?" Cô ấy lắp bắp hỏi: "Không có nhầm lẫn gì chứ?"

Phương Mỹ Hà lắc đầu: "Sao mà nhầm được? Cái này là chính miệng lão Du nói với chị mà! Việc này chưa truyền ra ngoài đâu, không có mấy người biết, bởi vì lão Du có quan hệ với phó đoàn trưởng Hà mới biết trước một ít thông tin."

Đại Ngưu là con trai trưởng của phó đoàn trưởng Hà. Anh ấy thấy con trai không muốn đi học, cứ nhàn rỗi không việc gì làm không tốt nên mới nhờ vả quan hệ, đưa cậu lên trên thị trấn làm việc vặt ở đội vận chuyển, xem như rèn luyện.

Ai mà ngờ được Đại Ngưu lại lập được công lớn như thế, bên phía cục công an chắc chắn sẽ thông báo chuyện này cho cha của Đại Ngưu trước tiên.

Vừa đúng lúc đoàn trưởng Du cũng ở đó, thế nên anh ấy cũng biết.

Sau khi bị kinh hãi xong, Cố Di Gia nghĩ tới một chuyện nên lập tức hỏi: "Mã Tiểu Tráng có phải là bị Vương Tử Thân bán đi không? Chuyện này Mã Xuân Hoa có biết không?"

Mã Xuân Hoa và Vương Tử Thân là vợ chồng, hai người ở chung với nhau, nếu Vương Tử Thân là kẻ buôn người vậy chắc chắn Mã Xuân Hoa có thể nhận ra nhỉ?

Hai người nghe xong mặc dù có hơi tiếc nuối, không thể ngay lập tức biết được chân tướng, nhưng nghe thấy bọn buôn người đã bị bắt thì vẫn rất vui mừng.

"Tại sao thế?" Tiền Quyên Quyên không hiểu lắm: "Chẳng lẽ bọn họ cũng đã làm gì rồi sao?"

"Bên phía công an còn đang thẩm tra, chuyện này chị cũng không rõ, có lẽ mấy ngày nữa chúng ta sẽ biết thôi."

"Nghe nói ngoại trừ Vương Tử Thân và đám buôn người kia thì Mã Xuân Hoa và bác gái Mã cũng bị bắt nhốt rồi."

Người lương thiện vĩnh viễn không thể tưởng tượng được lòng dạ con người có thể độc ác và đen tối tới cỡ nào.

Cố Di Gia giật mình một chút rồi hỏi: "Vậy có tìm được Mã Tiểu Tráng chưa?"

Phương Mỹ Hà nói: "Nghe lão Du nói thì có vẻ Mã Xuân Hoa không biết gì về chuyện này, hoàn toàn là do Vương Tử Thân tự làm."

Cô ấy không nghĩ rằng hai người này sẽ là kẻ buôn người, bác gái Mã thương đứa cháu trai duy nhất như thế thì sao có thể bán nó đi được?

Phương Mỹ Hà thở dài, bây giờ cô ấy cũng đã là mẹ, không chịu được nhất là nhìn thấy con nít chịu khổ, cho dù Mã Tiểu Tráng có tính cách thế nào thì nó thật sự vẫn còn là con nít, không nên gặp phải những chuyện như này.

Tiền Quyên Quyên vừa sợ vừa tức: "Cái tên Vương Tử Thân kia sao dám làm thế? Không phải anh ta thích Mã Xuân Hoa sao? Sao lại mang cháu trai bên nhà vợ bán đi? Anh ta..."

"Vậy tình hình bây giờ thế nào rồi?" Cố Di Gia hỏi lại.

Tiền Quyên Quyên yên lặng gật đầu.

Tối hôm qua công an đã bắt được bọn buôn người kia, rất nhiều tin tức đều chưa được truyền đi.

Bởi vì chuyện này mà trong lúc nhất thời ba người đều hơi im lặng.

Phương Mỹ Hà nói: "Bọn họ là người nhà của Vương Tử Thân, trước khi chưa điều tra rõ sự việc thì chắc chắn cũng bị bắt nhốt chung."

"Nghe nói vẫn chưa tìm được." Phương Mỹ Hà thở dài: "Hy vọng có thể tìm được, nó còn nhỏ thế mà." Trẻ con hẳn là nên trưởng thành bên cạnh cha mẹ.

"Không ướt đâu." Phương Mỹ Hà nói: "Nó mặc tã mà, có điều chiếu nhà em ướt rồi."

Mẹ ruột bé lại lần nữa vỗ vỗ mông thằng bé, vừa bực mình vừa buồn cười: "Con cười khúc khích cái gì chứ hả?"

Sau khi cho con đi tiểu xong, cô ấy đặt con gái lên ghế nằm, nhờ Dương Duệ giúp trông coi bé, còn mình thì vén tay áo lên.

Lúc này ba người mới lấy lại tinh thần, Phương Mỹ Hà đi qua nhìn xem, thấy nước đọng trên chiếu thì bó tay luôn, cô ấy vỗ vỗ lên mông đứa nhỏ: "Sao con lại đái dầm ở nhà cô Gia Gia hả, lại còn tiểu ướt chiếu nhà cô nữa."

Cố Di Gia đi theo, giúp đỡ trải chiếu ra, đồng thời nói: "Thật ra mọi người cứ để đó là được, khi nào đoàn trưởng Phong về anh ấy sẽ giặt."

Mãi tới khi Dương Duệ ở bên kia gọi: "Dì Phương, em trai Đại Bảo đi tiểu."

Cô ấy hơi xấu hổ, bây giờ trời nóng nên cô ấy mặc tã cho đứa bé.

Cố Di Gia cười nói: "Không sao đâu, thời tiết bây giờ khá tốt, lát nữa em cầm ra ngoài giội nước là được mà."

Tiền Quyên Quyên cũng ôm con gái lên, ôm con ra sân cho bé đi tiểu, tránh để lát nữa bé lại tiểu lên chiếu nhà cô.

Đại Bảo không biết mẹ ruột đang la mình chuyện gì, thằng bé không ngừng cười với cô ấy, trông rất vui vẻ.

"Gia Gia, để tớ giặt cho."

"Sao lại để em làm chứ, để đấy chị." Phương Mỹ Hà nhanh chóng nói, cô ấy nhìn quanh một chút, muốn tìm một chỗ đặt đứa nhỏ lên.

Tiền Quyên Quyên đã cuốn cái chiếu bị ướt lại, cầm ra ngoài sân giặt.

Cố Di Gia nhìn đứa nhỏ cười khanh khách, cảm thấy rất vui, cô hỏi: "Chị Mỹ Hà, quần áo Đại Bảo có ướt không? Thay quần áo cho bé trước đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận