Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 92: Thịt Xào Măng 3

Tuy Ngụy Bảo Hoa không lên tiếng nhưng trong lòng cậu bé thầm đồng ý với những lời em gái nói.

Cô út xinh đẹp như thế, sức khỏe lại không tốt, nếu bị người ta bắt nạt, sợ là sẽ không chịu được, giống như sáng nay, sắc mặt trắng bệch phờ phạc, nhìn vừa yếu ớt vừa đáng thương.

Cố Di Gia nói: "Mấy đứa đừng nghe Bảo Hoa nói linh tinh, không có ai bắt nạt cô đâu! Hơn nữa cô Trần tốt lắm, chị ấy là người rất biết lý lẽ, mọi khi đều dùng lý lẽ để thuyết phục người khác."

Gặp người biết điều, Trần Ngải Phương sẽ dùng lý để thuyết phục họ.

Gặp người không biết điều thì sẽ đánh trước rồi thuyết phục sau.

Chuyện này bình thường mà, Cố Di Gia cảm thấy chị dâu còn không phải là giống như mình lúc trước sao?

Triệu Mạn Lệ vừa buồn cười vừa tức giận nói: "Có ăn cơm nhanh không thì bảo? Bảo Châu, mẹ thấy con bây giờ muốn ăn thịt xào măng rồi đấy."

Ngụy Bảo Châu cúi đầu và vội bát cơm.

Lời này nghe có vẻ khách sáo, đầu năm nay đồ ăn nhà ai mà chả ăn hết, làm gì có chuyện để lâu rồi hỏng?

Hôm nay Trần Ngải Phương đạp xe đến đây, không cần bắt xe, hơn nữa mùa hè ngày dài đêm ngắn nên trời tối rất muộn, cho nên cũng không vội về.

Triệu Mạn Lệ quay về nhìn thấy túi đồ cô ấy mang đến bèn trách rằng: "Sao lại mang thức ăn sang làm gì? Gia Gia và Bảo Hoa ăn có tốn bao nhiêu đâu?"

Chị ấy không nói gì, chỉ bảo Trần Ngải Phương ở lại ăn cơm rồi hẵng về.

Cô ấy xách một túi đồ, bên trong có quần áo và đồ dùng hằng ngày của Bảo Hoa và Cố Di Gia, có cả sữa mạch nha các loại, cùng với một ít thức ăn.

Tuy thất vọng nhưng cô ấy cũng không nói gì, thấy cũng đã muộn nên chuẩn bị rời đi.

Bảo Hoa tròn xoe mắt nhìn, nhìn dáng vẻ của chị Bảo Châu có vẻ như món thịt xào măng không ngon lắm.

Trần Ngải Phương ở nhà Triệu Mạn Lệ ăn cơm, mãi không thấy cục trưởng Ngụy về, không khỏi có chút thất vọng.

Mọi thứ được chuẩn bị rất đầy đủ.

Gần tối, trước khi người nhà họ Ngụy quay lại, Trần Ngải Phương đã đến.

Nhưng Triệu Mạn Lệ biết tính của Trần Ngải Phương, nếu không phải vì trong nhà xảy ra chuyện, sao cô ấy có thể để cô em chồng và con gái đến làm phiền nhà người khác?

Cố Di Gia đồng ý: "Chị dâu, chị và Bảo Sơn ở trong thôn phải cẩn thận nhé."

Trần Ngải Phương cười nói: "Dù sao nhà chúng em cũng có thức ăn, để lâu không ăn sẽ hỏng mất, chi bằng mang qua đây thì hơn."

"Sợ gì chứ?" Trần Ngải Phương bật cười: "Công xã đoàn kết, nếu có người lạ đến công xã chắc chắn sẽ bị phát hiện. Hơn nữa chị và Bảo Sơn không ngốc nghếch đến mức cho người ta cơ hội bắt nạt đâu."

Cô ấy còn tưởng cục trưởng Ngụy sẽ về nhà ăn cơm, nhân tiện hỏi chuyện luôn.

Trước khi về, Trần Ngải Phương nói với Cố Di Gia: "Gia Gia, đợi vài hôm nữa trường học được nghỉ hè, chị và Bảo Sơn sẽ đến thăm mọi người, em và Bảo Hoa ở lại nhà chị dâu Ngụy một thời gian, nếu có chuyện gì thì đến tìm người ở công xã nhờ họ đến truyền tin cho chị, Bình Bình thường xuyên lên thị trấn, em nói với Bình Bình cũng được."

Lòi Trần Ngải Phương đã nói cũng thấy hợp lý, thời buổi này đi đâu cũng cần thư giới thiệu, tuy có nhiều hạn chế nhưng xét về khía cạnh nào đó cũng xem như an toàn.

Dù nhà họ Khương muốn tìm Cố Di Gia trút giận, cũng không dám đến đây làm loạn.

Tối hôm qua nghe Gia Gia nói vậy, cô ấy thật sự nghĩ rằng cô đang an ủi mình, không ngờ cô lại nói thẳng giống như đã hạ quyết tâm.

Để hai người ở nhà họ Ngụy là an toàn nhất rồi.

Cô ấy nắm chặt tay lái xe đạp, nhìn cảnh hoàng hôn phía trước, tâm trạng dao động.

Điều cô ấy lo lắng nhất là cô em chồng ở cùng con gái, một người thì bệnh tật, người kia thì nhỏ tuổi, ban ngày chị ấy lại không ở nhà, lỡ đâu có ai gây bất lợi cho họ, chỉ sợ sẽ không kịp.

Cô cố gắng nói đến những chuyện vui.

"Chị dâu, sau khi giải quyết xong chuyện này, mình gọi điện cho anh cả đi, bảo anh ấy làm báo cáo theo quân, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm anh ấy."

Trần Ngải Phương nghe cô nói xong, vẻ mặt nhanh chóng trở nên do dự.

Nơi đây là khu tập thể của nhà họ Ngụy, người hung hăng tàn bạo cỡ nào cũng sẽ không dám đến đây gây chuyện.

"Gia Gia, em..."

"Chị dâu!" Cố Di Gia mỉm cười nhìn cô ấy: "Chúng ta sẽ được gặp cha của Bảo Sơn, Bảo Hoa nhanh thôi."

Trần Ngải Phương bị cô em chồng dẫn ra cửa trong lúc còn đang ngỡ ngàng, đến khi cô ấy dắt chiếc xe đạp của mình đứng bên ngoài khu tập thể nhà họ Ngụy một lúc lâu mới tỉnh táo lại.

Cố Di Gia nghe xong thấy lo lắng nhưng lại khó có thể nói ra lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận