Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 922: Cấu Xé Nhau 4

Nếu không phải là Mã Xuân Hoa nhất quyết cưới Vương Tử Thân, rồi dây dưa với anh Thăng, thì Đại Ngưu cũng sẽ không phát hiện ra anh Thăng có điều gì bất thường, rồi theo đó mà điều tra anh Thăng. Liên kết hết chuyện này đến chuyện khác, vừa là sự trùng hợp ngẫu nhiên, cũng vừa là may mắn.

Chính ủy Mã lau mặt: "Chỉ mong sau bài học này, về sau bọn họ có thể sống cho tốt, đừng lại vọng tưởng đi đường tắt, mù quáng lợi dụng người khác."

Viên cảnh sát mỉm cười nói: "Đúng vậy, mấy ngày này bọn họ bị giam ở đây, thực ra bọn họ cũng rất hối hận rồi."

Chính ủy Mã không tỏ ý kiến.

***

Chuyện được bàn tán nhiều nhất trong khu tập thể gần đây, chính là hai mẹ con bác gái Mã và Mã Xuân Hoa.

Ai bảo hai người họ muốn kết hôn với một kẻ buôn người, một người trở thành mẹ vợ của một kẻ buôn người, lại còn ở cùng một chỗ với bọn buôn người.

Mọi người đều chú ý đến vấn đề này, họ cũng nói rằng Mã Xuân Hoa và bác gái Mã to gan lớn mật, thử hỏi liệu chung sống với kẻ buôn người lâu như vậy, không biết có phát điên hay không.

Mọi người không còn cách nào khác ngoài việc đợi cho đến khi người đã lập công Đại Ngưu về đến sân khu tập thể, một đám người sôi nổi kéo đến để hỏi chân tướng.

"Trước kia tôi còn tưởng cậu không học hành, lang thang khắp nơi, chẳng khác nào kẻ vô dụng, nào biết rằng cậu sẽ quay đầu, lại còn lập công lớn như vậy chứ."

Chu Hồng Anh trầm lặng, người ta hỏi cô ấy mười câu, cô ấy có thể trả lời một hoặc hai câu đã được coi là tốt lắm rồi. Nhưng bởi vì từ chỗ cô ấy không thể lấy được thông tin gì, nên bọn họ lại đi hỏi Chính ủy Mã.

"Không ngờ tới Đại Ngưu lại lợi hại như vậy!"

Sau khi biết chuyện, mọi người đều cảm thấy vợ chồng chính ủy Mã làm rất đúng, họ không muốn hai mẹ con bác gái Mã về khu tập thể.

Mọi người đều cường điệu hóa Đại Ngưu lên, ngay cả phó đoàn trưởng Hà và chị dâu Ngô chẳng liên quan gì cũng được khen ngợi, nói rằng bọn họ dạy dỗ con thật tốt.

Chờ Mã Xuân Hoa và bác gái Mã được thả ra, Chính ủy Mã và Chu Hồng Anh đi đón bọn họ.

"Đứa nhỏ Đại Ngưu này thật không tồi, vừa ngay thẳng lại có trách nhiệm."

Không ít người đến nhà hỏi vợ chồng Chính ủy Mã về bọn buôn người.

Đương nhiên, hai người không đưa họ về nhà trong khu tập thể, mà thuê một căn nhà ở thị trấn để họ ở tạm.

Từ chỗ Đại Ngưu, mọi người đã biết thêm nhiều thông tin hơn, đồng thời cũng khen ngợi cậu không ngừng.

Về đến nhà, chị ta vui vẻ kéo Đại Ngưu lại nói: "Đại Ngưu, đứa trẻ này thật là có tiền đồ, hôm nay mẹ được rất nhiều người khen ngợi... Đúng rồi, lần này con lập công, chắc đồn cảnh sát sẽ có phần thưởng nhỉ. Thưởng cái gì vậy?"

Chính ủy Mã cũng giống vậy, không trả lời nhiều.

Đại Ngưu nói: "Không có khen thưởng, con không muốn!"

"..."

Trước kia chị dâu Ngô luôn bị người khác ghét bỏ vì cảm thấy chị ta tham món lợi nhỏ, làm gì có cơ hội được người khác khen ngợi như vậy, nên cả người đều có chút bay bổng.

Chị dâu Ngô tức giận nói: "Còn không phải là do Đại Ngưu à, lần này nó lập công lớn như vậy, vậy mà nó không muốn nhận phần thưởng từ đồn cảnh sát, nghe nói còn có tiền thưởng nữa! Đúng là không biết trân trọng đồng tiền, nó đi làm mấy tháng, cũng chưa đưa tiền cho người nhà lần nào, thằng nhóc chết tiệt này, em nuôi nấng nó lớn như vậy, mà chưa bao giờ được hưởng phúc của nó..."

Nói xong, quay người bước ra khỏi cửa, chị dâu Ngô tức giận đến mức mắng chửi người, mắng cho đến khi phó đoàn trưởng Hà trở về nhà vẫn chưa ngừng.

Nhìn thấy sắc mặt anh ấy không tốt, chị dâu họ Ngô cuối cùng cũng khôi phục lý trí, da mặt cứng đờ, nhưng không chịu xin lỗi mà mạnh miệng nói: "Rõ ràng đây chính là sự thật!"

Nói xong chị ta lại bắt cậu đến đồn cảnh sát trong thị trấn, lấy phần thưởng mà đồn cảnh sát đã khen thưởng cho cậu về.

Ở nhà cha rất ít lộ ra vẻ mặt như vậy, giống như vừa rồi anh ấy trầm mặt xuống, làm cho bọn nhỏ có chút sợ hãi.

"Cái gì? Sao con không muốn?" Chị dâu Ngô kéo cao giọng lên, lập tức giận dữ đánh cậu: "Cái đồ ngu ngốc này, vì sao không muốn? Con không muốn thì cho mẹ có phải hơn không!"

Nhìn thấy bọn nhỏ không bị ảnh hưởng bởi mẹ chúng, phó đoàn trưởng Hà lộ ra nụ cười nhàn nhạt!

Bọn trẻ sôi nổi gật đầu, nghe xong chuyện anh cả làm lần này, bọn nhỏ đều cảm thấy anh cả chính là anh hùng.

Sắc mặt Phó đoàn trưởng Hà dịu lại, sờ sờ mặt từng đứa nhỏ, trầm giọng nói: "Anh cả các con làm rất đúng, không cần nghe lời mẹ!"

Đại Ngưu kiên quyết nói: "Con không đi!"

Sau đó, chị ta quay người đi vào nhà bếp.

Sắc mặt Phó đoàn trưởng Hà vẫn không tốt.

"Cha." Mấy đứa nhỏ Ngưu và Tiểu Hà lo lắng nhìn anh ấy.

"Em đang làm gì vậy?" Phó đoàn trưởng Hà buồn bực hỏi.

Sắc mặt Phó đoàn trưởng Hà tối sầm lại: "Em có nhất thiết phải nói lời khó nghe như vậy không?"

"Đúng cái gì mà đúng? Nó ngu thì có!" Chị dâu Ngô lập tức chửi ầm lên, mắng anh ấy không linh hoạt, cổ hủ, chẳng trách anh ấy luôn chỉ là phó đoàn trưởng, đoàn trưởng mới tuổi còn trẻ hơn anh ấy, đã sớm được lên chính thức rồi.

Phó đoàn trưởng Hà nghe xong, tán thành nói: "Đại Ngưu làm như vậy là đúng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận