Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 923: Nói Chuyện Với Mẹ 1

Sau khi Đại Ngưu rời khỏi nhà thì đã đến thẳng nhà của đoàn trưởng Phong.

Chỉ là lúc vừa ra khỏi cửa thì cậu lại hơi chần chừ, cậu đang do dự xem có nên vào hay không thì ai ngờ Cố Di Gia bước từ trong nhà ra thấy cậu nên đã bước đến chào hỏi trước.

"Đại Ngưu, sao con lại đến đây thế?" Thấy cậu đổ đầy mồ hôi, Cố Di Gia nhanh chóng rót cho cậu ly nước: "Nào, uống ly nước giải khát đi."

Đúng là Đại Ngưu đang thấy rất khát, cậu cảm ơn một tiếng rồi cầm ly nước lên uống.

Lúc uống nước cậu thấy trong nhà còn có ba đứa nhỏ nữa thì sững sờ, sau đó đã nhớ ra có lẽ ba đứa nhỏ này là con của đồng đội đoàn trưởng Phong.

Kể từ khi vào đội vận chuyển trên trấn thì cậu rất ít ở trong khu nhà tập thể, nhưng những lúc về để ăn cơm với gia đình thì đều thường nghe em trai em gái nhắc đến những chuyện ở đây nên cậu cũng biết được đôi chút chứ không phải là hoàn toàn không biết gì cả.

Cố Di Gia cười trò chuyện với cậu, khi nhắc đến chuyện cậu lập công thì không tiếc lời khen ngợi: "Đại Ngưu giỏi thật đấy, bọn dì không ngờ con lại có thể giỏi đến vậy, giúp người dân trừ được một mối họa lớn như thế..."

Đại Ngưu được khen đến mức cảm thấy xấu hổ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Nhưng khi Cố Di gia nói ra những lời này thì Đại Ngưu lại bất chợt cảm thấy bất an.

Cuộc đời Đại Ngưu sợ nhất là giáo viên trong trường, có thể là do cậu không thích đi học, cũng không có năng khiếu trong việc này nên mỗi lần đối mặt với giáo viên thì đều sẽ chột dạ, nói không nên lời.

Bọn buôn người hết sức tàn bạo này, nếu đã làm ra được loại chuyện thương thiên hại lý như thế thì làm gì còn lương thiện nữa? Cho dù lần này Đại Ngưu may mắn không bị thương, nhưng lần sau gặp phải những chuyện như thế nữa thì chưa chắc đã được may mắn được như vậy hay không.

Lúc nói đến gần cuối cậu lại bắt đầu ăn nói lung tung, cứ lo là cô sẽ hiểu lầm ý của mình.

Mặc dù cô đang khen Đại Ngưu nhưng lại không hề quên đi độ tuổi của cậu.

Bị giáo viên dạy dỗ như thế cũng là chuyện khiến cậu sợ nhất.

Cậu đáp: "Thật ra không phải do con giỏi đâu, lúc đó con cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ là vì Mã Xuân Hoa luôn đối đầu với dì, con sợ lỡ như ngày nào đó dì lên thị trấn mua đồ một mình rồi gặp phải cô ta thì không biết cô ta sẽ làm ra chuyện gì nữa? Nghĩ thế nên con mới cho người theo dõi cô ta, tránh cô ta làm việc bất lợi cho dì..."

Mặc dù Cố Di Gia không phải là giáo viên nhưng cô thường xuyên phụ đạo bài tập cho đám trẻ trong khu nhà tập thể, trong mắt rất nhiều người thì cô cũng không khác gì giáo viên cả.

Cậu chỉ là một đứa bé mới mười lăm tuổi, có dù có dũng cảm, tháo vát hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành mà thôi.

Cố Di Gia mỉm cười nói: "Cảm ơn Đại Ngưu, cảm ơn con đã bảo vệ dì." Sau đó cô lại thở dài một tiếng, xấu hổ nói: "Để một đứa nhỏ như con bảo vệ dì, dì thật sự không yên tâm được, cứ cảm thấy mình rất vô dụng vậy, chuyện lần này con làm rất tốt nhưng dì vẫn lo là lỡ như con xảy ra chuyện gì đó..."

Cậu vội vàng nói: "Dì Gia Gia à, dì đừng nói như thế, lần này là do con tự làm theo ý mình chứ không phải dì Gia Gia vô dụng đâu, dì là đồng chí nữ mà... Con không có ý nói đồng chí nữ không tốt, trong quân đội chúng ta cũng có binh lính là nữ, những người này rất giỏi, chỉ là tình hình của mỗi một người không giống nhau mà thôi..."

Cố Di Gia nghe xong thì không nói gì thêm.

Đại Ngưu nghe xong thì cứng đờ, nếu như người khác nói thế thì có lẽ cậu sẽ trở mặt ngay. Những thiếu niên như cậu không thích nghe người khác dạy dỗ mình, đồng thời cũng không thích người khác nghĩ là mình còn nhỏ mà khinh thường mình.

Đương nhiên, cô hiểu rất rõ những thiếu niên như Đại Ngưu đây đều đang trong độ tuổi nổi loạn. Chúng luôn hành động xốc nổi nhưng cũng rất trượng nghĩa, muốn chúng lần sau không ra tay khi gặp những chuyện kia là không thể nào. Vì thế, cô chỉ có thể bảo chúng cẩn thận hơn, gặp chuyện gì cũng phải suy nghĩ kỹ hơn thôi.

Đại Ngưu cũng thấy Cố Di Gia không đến trường dạy học đúng là một điều đáng tiếc, song song với sự kính trọng thì ít nhiều gì trong lòng cậu cũng xem cô như một cô giáo rồi.

Đến cuối cùng Đại Ngưu đành phải ngoan ngoãn nhận lỗi, đồng thời cũng bày tỏ rằng lần sau làm gì cũng sẽ cẩn thận hơn.

Thấy cô không còn "lên lớp" mình nữa thì cuối cùng Đại Ngưu cũng thở phào một hơi, sau đó như sực nhớ ra gì đó lại nhắc đến chuyện phần thưởng ở sở cảnh sát.

"Con không có nhận phần thưởng ấy." Đại Ngưu gãi đầu: "Con nghĩ rằng lúc đó con chỉ vì muốn đề phòng Mã Xuân Hoa gây bất lợi cho dì nên mới cho người đi theo dõi cô ta mà thôi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận