Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 928: Thăm Ông Cậu Doãn 1

Chẳng mấy chốc đã đến ngày khai giảng.

Sau khi khai giảng, Bảo Sơn sẽ lên thành phố học cấp ba.

Nhà họ Doãn đã thu xếp trường học xong xuôi, đến lúc đó Bảo Sơn sẽ học ngoại trú, và ở lại nhà họ Doãn, nhờ có sự quan tâm, chăm sóc của họ nên Cố Minh Thành cũng không lo lắng quá nhiều.

Họ quyết định sẽ đưa Bảo Sơn lên thành phố trước mấy ngày để cậu bé làm quen dần.

Sau khi giúp Bảo Sơn sắp xếp thu dọn hành lý xong, cả nhà Cố Minh Thành và Cố Di Gia cùng nhau đưa cậu lên thành phố, tiện thể đến hỏi thăm sức khỏe ông cụ Doãn luôn.

Nhưng mục đích thật sự là muốn cho ông cụ Doãn gặp Nguyên Bảo.

Hiện giờ Nguyên Bảo đã được sáu tháng tuổi, cực kỳ nhanh nhẹn, hoạt bát, cũng được nuôi dạy rất tốt nên có thể dắt thằng bé lên thành phố gặp mặt người lớn được rồi.

Buổi tối trước ngày đi, Cố Di Gia dặn dò Dương Duệ: "Duệ Duệ, dì với mấy người chú Cố sẽ đưa anh trai Bảo Sơn lên thành phố học cấp ba, tối mai sẽ ở lại đó, ngày kia mới quay về nên con nhớ phải chăm sóc tốt em trai em gái đấy, biết chưa?"

Tối đến, Phong Lẫm giúp cô sửa soạn hành lý.

Cố Di Gia ngồi đó, cười tít mắt nhìn anh.

Cậu bé biết chú Phong cố tình ở lại vì lo bọn chúng còn nhỏ, tối không ai ở cùng sẽ thấy sợ.

Nhưng anh vẫn không ngừng dặn đi dặn lại: "Đến đó rồi thì buổi tối đừng có đi lung tung, ngoài kia rất nguy hiểm, anh ở nhà chờ em."

Tuy đoàn trưởng Phong có thể xin nghỉ phép để đi cùng, nhưng vì trong nhà vẫn còn hai đứa trẻ nên Cố Di Gia để anh ở nhà, không cần đi làm gì.

Đoàn trưởng Phong đúng là đã hiểu được cảm xúc của cô lúc trước khi tiễn anh đi xa, nghĩ thầm, cô còn chưa đi mà anh đã bắt đầu thấy hơi nhớ cô rồi.

Dương Duệ gật đầu, rất hiểu chuyện: "Dì Cố yên tâm, con sẽ chăm sóc các em thật tốt."

Đến khi anh lại gần, cô mới vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn hôn khóe môi anh, cười nói: "Ngày trước toàn là anh xa nhà, em giúp anh sửa soạn hành lý, giờ đến lượt em đi xa, anh ở lại đây chờ em... Ừm, cảm giác thực sự rất lạ."

Dương Duệ thẹn thùng cười cười.

Thật ra Cố Di Gia không thấy lo lắng chút nào, cười nói: "Vẫn còn chú Phong ở đây mà, không cần sợ, tối đến chú ấy sẽ ở cùng các con."

Vì cô chỉ ở lại có một đêm nên cũng không cần mang gì nhiều, một bộ quần áo là đủ.

Trước đây, mỗi lần anh phải ra ngoài làm nhiệm vụ, hẳn là cô cũng cảm thấy như vậy đúng không? Cô còn chưa đi mà anh đã nghĩ đến việc khi nào cô quay về, trong lòng cảm thấy rất cô đơn, trống vắng.

Thật ra bọn chúng không sợ chút nào cả, ngày trước hầu như ngày nào cha cũng vắng nhà, chúng toàn tự ăn cơm rồi tự ngủ, dần dần cũng quen rồi.

Tối nay, hiếm khi đoàn trưởng Phong mới có cảm xúc mong mỏi, đợi chờ và không nỡ, nếu không phải còn lý trí và sự tự chủ thì có lẽ anh đã khóa cô vào trong ngực luôn rồi.

Cô cảm thán nói, cuối cùng đoàn trưởng Phong cũng hiểu được cảm xúc của cô lúc đó.

Hóa ra cảm xúc của người đợi chờ người kia quay về với cảm giác của người đi xa nó lại khác nhau đến nhường này.

Phong Lẫm chỉ có thể tiếc nuối thả cô xuống dưới, bỗng nhiên cô nhận ra rằng trong nhà có thêm ba đứa trẻ cũng không phải việc gì quá tốt.

"Không sao đâu, giờ còn sớm, chúng vẫn đang ngủ mà."

Phong Lẫm tiễn cô ra ngoài.

Thấy cô vẫn còn ngái ngủ, anh lặng lẽ cầm quần áo lại mặc vào giúp cô, xong xuôi thì bế cô đứng lên.

Phong Lẫm "ừm" một tiếng, đứng đó dõi theo chiếc xe dần rời đi.

Ngày hôm sau, khi trời còn tối tăm mù mịt, Phong Lẫm đã gọi cô dậy.

Trước đây khi chỉ có hai người, sáng sớm mỗi khi thức dậy cô thường rất lười biếng, nên không ý kiến gì về việc anh bế cô đi qua đi lại, còn rất thích là đằng khác. Mấy tháng nay có thêm mấy đứa trẻ, cô cũng trở nên nghiêm chỉnh, đoan trang hơn, khiến đoàn trưởng Phong cảm thấy rất mất mát.

Tuy không nói gì nhưng anh thực sự rất thích cách cô làm nũng ăn vạ trong lòng anh, cũng rất thích bế cô đi qua đi lại.

Sau khi Cố Di Gia rửa mặt xong, ăn thêm ít đồ ăn thì cuối cùng cô cũng tỉnh ngủ.

Cuối cùng Cố Di Gia cũng tỉnh hơn chút, thấy anh sắp ôm cô ra khỏi cửa, cô tỉnh hẳn, nhanh chóng nói: "Thả em xuống dưới đi, bị bọn trẻ thấy mất."

Khi ra đến ngoài sân của khu nhà tập thể, đúng lúc bắt gặp mấy người Cố Minh Thành cũng ra đến đây, mọi người lên xe cùng luôn.

Người lái xe hôm nay là chiến sĩ hậu cần, Cố Di Gia ngồi ở ghế phó lái, Cố Minh Thành với Trần Ngải Phương ngồi đằng sau.

Cuối cùng Cố Di Gia cũng lên xe, nói với Phong Lẫm đang đứng ngoài cửa kính: "Anh Lẫm, bọn em đi đây."

Nhưng Cố Di Gia vẫn không chịu, không sợ việc lớn chỉ sợ việc xảy ra bất ngờ, giờ trong nhà có thêm ba đứa trẻ, cô cũng không thể như trước đây, hở một tí là bắt anh bế đi qua đi lại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận