Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 935: Dì Út 4

Hai vợ chồng rất xem trọng ba đứa nhỏ, cho dù thế nào thì cũng phải bày tỏ thái độ trước để bọn nhóc tin tưởng.

Và chắc chắn được một điều là họ đã thành công.

Khi họ đang nói chuyện được một lúc thì Phong Lẫm quay về.

Anh biết được tin hai người này đến từ chỗ chiến sĩ nên lúc thấy họ ngồi trong nhà mình thì không bất ngờ gì cả.

Nhạc Thanh Nhã và Khổng Quân Hàm thấy anh thì đồng loạt đứng dậy, cúi người với anh, cảm ơn anh đã giúp đỡ cho họ, nếu như không có anh thì có lẽ họ sẽ không thể quay về Thượng Hải nhanh như thế.

Cố Di Gia nghe vậy thì không khỏi ngẩng đầu nhìn anh, đoàn trưởng Phong không nói những chuyện này với cô.

Thật ra mấy năm gần đây có không ít người lần lượt được phán lại án sai, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi.

Hai vợ chồng Nhạc Thanh Nhã đi đường xa đến đây nên Cố Di Gia để họ ở lại nhà mình một đêm, sáng hôm sau mới đi.

Sau khi ăn cơm xong, Khổng Quân Hàm thật sự không gắng gượng được nữa nên Nhạc Thanh Nhã đã đỡ anh ấy vào phòng khách nghỉ ngơi, đợi lúc cô ấy trở ra thì trông vô cùng lo lắng.

Sau đó, cô ấy lại nhắc đến chuyện của ông Hồ.

Lúc ăn tối Cố Minh Thành, Trần Ngải Phương và Bảo Hoa đều ở lại đây ăn cơm, mọi người ai nấy cũng vui vẻ khiến bầu không khí thêm náo nhiệt.

Trần Ngải Phương nói: "Thanh Nhã, hay là ngày kia hẵng về. Quân y chỗ chúng tôi có rất nhiều bác sĩ giỏi, ngày mai tôi có thể đưa đồng chí Khổng sang đó để họ xem thử thế nào."

Hai vợ chồng Nhạc Thanh Nhã lại cảm ơn thêm lần nữa, cảm ơn họ đã chăm sóc ba anh em Dương Huệ.

Hai vợ chồng Nhạc Thanh Nhã thật lòng muốn chăm sóc cho ba đứa nhỏ, Cố Di Gia cũng hy vọng hai người họ khỏe hơn, như vậy mới có thể chăm sóc thật tốt cho ba đứa nhỏ.

Quan trọng là bây giờ đã rất muộn nên không có xe để về thành phố, cho dù có về đến được thành phố, mua được vé tàu hỏa thì cũng phải đợi ngày mai mới khởi hành được. Đương nhiên một phần cũng là do sắc mặt của Khổng Quân Hàm thật sự rất tệ, khiến người ta có cảm giác là anh ấy sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Nhạc Thanh Nhã rất cảm động, không cách nào từ chối được nên đã đáp: "Vậy thì tôi sẽ mặt dày ở lại đây thêm một ngày vậy."

"Thật ra chúng tôi cũng không chăm sóc gì nhiều cả." Trần Ngải Phương nói: "Bọn chúng đều rất ngoan, hoàn toàn không cần chúng tôi lo lắng gì hết."

Tối đó, trong lúc Phong Lẫm và Cố Di Gia chuẩn bị bữa tối thì Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương cũng đã đến.

Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành đã biết được những chuyện hai vợ chồng họ phải trải qua trong mấy năm nay nên đương nhiên cũng rất đồng cảm với họ, sức khỏe của Khổng Quân Hàm suy nhược đến nông nỗi này cũng là vì chăm sóc cho vợ mình mà nên.

Cố Di Gia không theo qua đó, chủ yếu là bên ngoài quá lạnh nên cô không muốn đi đâu cả nên đã ở nhà trông coi ba đứa nhỏ.

Quan trọng nhất bữa cơm này là bữa cơm chia tay ba anh em Dương Duệ.

Ba đứa nhỏ biết mình sắp phải rời đi, sau này không biết khi nào mới có thể gặp lại nên đứa nào đứa nấy đều quấn lấy cô không rời, chúng muốn ở cạnh dì Cố lâu hơn.

"Không sao." Cố Di Gia cười: "Dù gì nhà tôi cũng có rất nhiều phòng khách, hai người cứ ở đi. Trời lạnh như thế hai người còn phải vội vàng đến đây, cũng nên nghỉ ngơi cho thật tốt, hai người còn phải chăm sóc cho ba anh em Duệ Duệ nữa đấy, không thể cố gắng gượng rồi hại sức khỏe mình như vậy được."

Hôm sau, Nhạc Thanh Nhã và Khổng Quân Hàm đến bệnh viện quân y.

Đương nhiên, Cố Di Gia cũng đồng ý với bọn nhỏ.

Mắt cô ấy ngấn lệ, cô ấy hoàn toàn không nghĩ đến việc khôi phục lại sáu mươi phần trăm là như thế nào, cô ấy chỉ hy vọng chồng mình có thể sống lâu chút, ít nhất có thể ở bên cạnh cô ấy thêm một khoảng thời gian nữa.

Quả nhiên, cô đã thấy Nhạc Thanh Nhã cảm kích nói: "Bác sĩ Hồ nói sức khỏe của Quân Hàm chỉ cần tịnh dưỡng đàng hoàng là có thể hồi phục lại được sáu mươi phần trăm... Chỉ cần anh ấy không thường xuyên đổ bệnh thì tôi đã mãn nguyện lắm rồi."

Đợi khi hai vợ chồng Nhạc Thành Nhã quay về, Cố Di Gia có thể thấy được nét mừng rỡ trên gương mặt cô ấy, xem ra sức khỏe của Khổng Quân Hàm rất khả quan.

Mấy năm nay, nếu như không phải có anh ấy ở cạnh cổ vũ thì chỉ sợ là cô ấy hoàn toàn không thể gắng gượng được đến bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận