Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 94: Vừa Ý Em Gái Nhà Người Ta 2

Cục trưởng Ngụy nói xong lời này, đột nhiên thấy Phong Lẫm nhìn sang, anh ấy hơi lấy làm lạ: "Sao thế, hay cậu muốn gọi?"

Phong Lẫm nói: "Ừ, đến lúc đó để tôi nói cho."

"Được thôi." Cục trưởng Ngụy không nghĩ nhiều, cười nói: "Hiếm khi nào mà cậu nhiệt tình như thế, tôi còn thấy khó tin."

Trong ký ức của anh ấy thì Phong Lẫm chưa bao giờ là người chủ động mua thêm việc vào người, đột nhiên đi đưa đồ cho lão Cố, lại tới chuyện gọi điện thoại cho lão Cố, anh ấy còn tưởng thằng nhóc Phong Lẫm này đổi tính rồi cơ.

*

Cục trưởng Ngụy về đến nhà thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Anh ấy vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của đám trẻ, tinh thần căng chặt mấy ngày nay lập tức được thả lỏng.

Triệu Mạn Lệ thấy chồng mình đã về thì nói với vẻ vô cùng bất ngờ: "Lão Ngụy, cuối cùng anh cũng về rồi, anh ăn cơm chưa?" Biết anh ấy còn chưa ăn cơm, chị ấy nhanh chân xuống bếp nấu cho chồng bát mì.

Trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày, cục trưởng Ngụy là một người trung niên rất thích cười, lúc ở chung với vợ và con cái thì luôn tươi cười hớn hở, thoạt nhìn rất thân thiết, đến Bảo Hoa cũng rất thích người chú này.

Chờ anh ấy ăn mì xong, cả người ngồi thả lỏng ở kia, quần áo trên người nhăn nhúm, có thể nhìn ra vẻ mỏi mệt trên mặt.

Bảo Hoa cười ngọt ngào: "Chú Ngụy, chú về rồi."

Triệu Mạn Lệ thấy anh ấy ăn ngấu nghiến, có thể thấy là đói lắm rồi thì không khỏi xót trong lòng, lời tới bên miệng lại nuốt trở vào.

Ngụy Bảo Hoa thì lại âm thầm giấu truyện tranh ngắn xuống ghế sô pha, để tránh cha nhìn thấy rồi lại muốn đánh đòn mình, mặc dù vừa mới thi xong nhưng từ trước đến nay, cha cậu bé vẫn luôn không thích bọn họ xem loại truyện tranh này, cảm thấy đây không phải làm chuyện tốt lành gì.

Chờ cục trưởng Ngụy rửa mặt xong quay về phòng thì thấy Triệu Mạn Lệ đã ngồi sẵn ở kia chờ anh ấy.

Chị ấy không biết hôm nay lão Ngụy có thể về hay không nên không nấu cơm cho anh ấy.

Triệu Mạn Lệ biết nhất định mấy ngày nay chồng mình không nghỉ ngơi đàng hoàng, mỗi lần bắt đầu bận rộn là người này sẽ không nghỉ ngơi tử tế, vậy là thúc giục anh ấy mau đi rửa mặt nghỉ ngơi.

Cố Di Gia đỡ tay vịn sô pha để đứng lên, chào hỏi với cục trưởng Ngụy.

Ngụy Bảo Châu vui vẻ nhào tới: "Cha ơi, cuối cùng cha cũng về rồi."

Cục trưởng Ngụy nói chuyện một lát với bọn họ, chờ Triệu Mạn Lệ nấu mì xong thì đi ăn tối.

Triệu Mạn Lệ nói: "Công việc của anh thế nào? Ngày mai còn bận gì nữa không?"

Cục trưởng Ngụy thấy bọn họ thì nhanh chóng nói: "Gia Gia, đừng đứng dậy vội! Chào Bảo Hoa nhé, chú về rồi."

"Chắc còn bận thêm một khoảng thời gian nữa đấy." Cục trưởng Ngụy thoải mái trả lời: "Chứng cứ đã tìm gần đủ rồi, những chuyện còn lại không liên quan đến bọn anh, bên trên sẽ phụ trách. Có điều bọn anh cần theo sát để hỗ trợ, vậy nên cũng không được rảnh rang."

Thời gian không còn sớm nữa, Triệu Mạn Lệ đuổi bọn nhỏ về phòng ngủ hết, Cố Di Gia cũng thức thời không ngồi ở ngoài nữa.

Cục trưởng Ngụy hỏi với vẻ mệt mỏi: "Sao em còn chưa đi ngủ?"

Đến lúc chị ấy rối rắm xong thì mới phát hiện lão Ngụy đã nằm trên giường, phát ra tiếng ngáy, chị ấy không khỏi thấy cạn lời.

Triệu Mạn Lệ đáp một tiếng, thật ra chị ấy cũng không quan tâm nhà họ Khương như thế nào.

Cục trưởng Ngụy ậm ừ một tiếng: "Chuyện gì thế?"

"Nhà họ Khương không có kết cục tốt!" Cục trưởng Ngụy hừ lạnh một tiếng: "Dám làm chuyện có lỗi với quốc gia thì nên chuẩn bị sẵn tâm lý đi!"

Trong lòng chị ấy có chuyện muốn nói với lão Ngụy nhưng trong thoáng chốc lại không biết nên nói thế nào.

Triệu Mạn Lệ gật đầu, chị ấy chần chờ rồi hỏi: "Nhà họ Khương..."

Còn chưa tới một phút mà có thể ngủ say như thế rồi, đám đàn ông này, từ trước đến nay ngủ say như chết, sét đánh cũng không ảnh hưởng tới giấc ngủ ngon của bọn họ.

Triệu Mạn Lệ đẩy anh ấy rồi nói: "Lão Ngụy, em nói với anh chuyện này, không nói thì trong lòng em thấy không dễ chịu." Chị ấy đã nghẹn mấy ngày rồi, vẫn luôn chờ lão Ngụy trở về để nói với anh ấy.

Lúc này rốt cuộc anh ấy cũng về rồi, nếu không nói thì trong lòng chị ấy bứt rứt lắm.

Mấy năm nay, đúng là đất nước bọn họ rất loạn, nhưng cho dù có loạn thì đất nước cũng không có lơi lỏng, có vài chuyện là tuyệt đối không thể làm, nhất là chuyện làm ảnh hưởng tới ích lợi quốc gia, nên kéo đi xử bắn hết!

Triệu Mạn Lệ hạ thấp giọng với vẻ hơi hưng phấn: "Lão Ngụy, anh có phát hiện không, hình như đoàn trưởng Phong vừa ý Gia Gia đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận