Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 941: Anh Lại Trèo Tường Rồi 2

"Được rồi, hai con đi tắm cho mẹ ngay!" Trần Ngải Phương đau đầu khi nhìn thấy bộ dạng như con khỉ lấm lem bùn đất của con trai út.

Bảo Hoa chủ động xin ra trận: "Mẹ, để con giúp em trai tắm ạ!"

Trần Ngải Phương liếc nhìn cô bé một cái: "Chính con mang con khỉ đầy bùn kia ra ngoài chơi, giờ con không tắm thì ai tắm hả?"

Trần Ngải Phương pha nước ấm cho vào chậu, Bảo Hoa cởi quần áo cho thằng bé, sau đó xách nó thả vào bồn, bắt đầu tắm rửa cho thằng bé.

Bây giờ thời tiết nóng bức, trẻ con thích nhất là chơi đùa trong nước, Nguyên Bảo ngồi trong chậu tắm lập tức vui vẻ như một chú vịt con, kêu cạc cạc cạc, bàn tay nhỏ bé vỗ vào nước, cực kỳ vui sướng.

Bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, quần áo trên người Bảo Hoa đều ướt sũng.

Bảo Hoa bắt lấy tay thằng bé, dùng xà phòng xoa lên người thằng bé, đồng thời nói: "Nguyên Bảo ngồi xuống, đừng té nước vào người chị!"

Nguyên Bảo tiếp tục kêu cạc cạc rồi cười lớn.

"Không!"

Trần Ngải Phương cầm thìa đi từ trong bếp ra, nhìn hai chị em đang ồn ào: "Tắm xong rồi sao? Bảo Hoa, sao con tắm cho em xong thì quần áo lại ướt hết thế kia?"

Bảo Hoa đưa tay bắt lấy thằng bé, muốn kéo thằng bé lên, Nguyên Bảo dùng hai tay nắm chặt lấy mép chậu, miệng hét lên: "Chị, không muốn! Không muốn!"

"Không!"...

Sau khi giúp thằng bé tắm rửa sạch sẽ, Bảo Hoa nói: "Được rồi, tắm xong rồi, chúng ta ra ngoài thay quần áo đi."

Tuy rằng nhìn rất đáng yêu, cũng rất đẹp đó, nhưng lại cực kỳ phiền.

Bảo Hoa tức giận đến mức đánh vào cái đầu nhỏ của thằng bé, sau đó dùng gáo múc nước đổ lên người nó.

Bảo Hoa chu miệng lên: "Còn không phải là do Nguyên Bảo sao, thằng bé cứ nghịch nước rồi té hết nước vào người con!"

Nguyên Bảo phớt lờ cô bé, vẫn tiếp tục nghịch nước, nước bắn tung tóe khắp nơi khiến quần áo của Bảo Hoa càng ướt hơn.

Chẳng bao lâu, con khỉ lấm lem bùn đất biến thành một cậu nhóc xinh xẻo sạch sẽ.

"Đi ra!"

Bảo Hoa nhanh chóng duỗi tay ôm lấy thằng bé, Nguyên Bảo cũng không dám nghịch nước nữa, ngoan ngoãn để chị gái bế lên.

"Phải muốn! Phải muốn!" Bảo Hoa trả lời thằng bé: "Mau ra ngoài, mặc quần áo vào."

Nhìn thấy hai chị em trở về phòng, lúc này Trần Ngải Phương mới hừ một tiếng.

Nguyên Bảo cầm chặt mép chậu nước, vẻ mặt ngây thơ nhìn bọn họ, cái thân hình nho nhỏ trắng nõn ngồi trong chậu nước, giống như một con búp bê bằng ngọc.

Trần Ngải Phương vung chiếc thìa trong tay lên, dọa nói: "Đứa nào không nghe lời, thì mẹ sẽ đánh!"

Bảo Hoa tức giận nói: "Qua đây nhanh, mặc quần áo vào, nếu em còn không nghe lời, chị sẽ gọi mẹ vào đấy!"

Bảo Hoa nhìn thấy thằng bé cứ vậy mà trần truồng lăn lộn trên giường, gần như ngã gục.

Khi nhìn thấy cô, đôi mắt của hai chị em lập tức sáng ngời.

Vừa thay quần áo xong, Nguyên Bảo lại bắt đầu gây chuyện.

Cố Di Gia duỗi tay chặn thằng bé, ra vẻ nghiêm túc nói: "Mặc quần áo xong mới có thể ôm, cô không ôm bạn nhỏ không mặc quần áo!"

Cô ấy là mẹ bọn trẻ, chẳng lẽ còn không trị được chúng sao!

Nhưng thằng bé còn chưa kịp nhào vào trong lòng Cố Di Gia, chị của thằng bé đã nhanh hơn, ôm được Cố Di Gia trước, tựa vào trong ngực của cô.

Sau khi mặc quần áo xong, thằng bé lại nhào về phía Cố Di Gia.

Nguyên Bảo đã có thể nghe hiểu những gì người lớn nói, lần này thằng bé ngoan ngoãn không chơi đùa nữa, mà ngồi im để chị gái mặc quần áo cho mình.

Thằng bé tương đối nghịch ngợm, mỗi khi tắm rửa rồi mặc quần áo như này, giống như đánh giặc vậy, đặc biệt là nếu không có người lớn kiểm soát, thằng bé có thể làm đủ mọi trò.

"Cô út!" Bảo Hoa tức giận nói: "Cô út, Nguyên Bảo không chịu mặc quần áo, cứ thích khoe chim như vậy, mắt con sắp bị thằng bé làm mù rồi!"

"Cô út!" Bạn nhỏ Nguyên Bảo trần như nhộng ngồi trên giường, nhìn cô cười toe toét.

Chờ Cố Di Gia đi tới, thằng bé vươn tay ra muốn cô bế.

Em trai à, khoe chim như vậy làm em cảm thấy vui lắm hả?

Cố Di Gia đi vào, nghe thấy hai chị em ồn ào ở trong phòng, thì trong lòng đã hiểu rõ, trực tiếp đi tới, cười nói: "Hai con đang chơi trò gì vậy?"

Bảo Hoa tức giận đến mức xắn tay áo trèo lên giường bắt thằng bé, Nguyên Bảo cười khúc khích, hết lăn bên nọ lại sang bên kia, suýt chút nữa đã lăn xuống gầm giường, Bảo Hoa sợ tới mức hét toáng lên.

Nguyên Bảo lại lăn vào trong, hoàn toàn phớt lờ lời dọa nạt của chị gái.

Bảo Hoa làm mặt xấu với em trai mình: "Cô út là của chị, em tránh ra, không được ôm cô!"

Nguyên Bảo nóng nảy, bò tới kéo chị mình ra, nhưng thằng bé làm sao đấu lại được chị gái, cố gắng mấy lần cũng không được, cuối cùng thằng bé mở miệng, khóc ầm lên, nước mắt chảy ròng ròng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận