Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 942: Anh Lại Trèo Tường Rồi 3

Cố Di Gia thấy buồn cười, từ khi Nguyên Bảo biết cách nhận biết người khác, chuyện như vậy thường xuyên xảy ra, Bảo Hoa rất thích bắt nạt em trai.

Đương nhiên, cũng không hẳn là cô bé thích bắt nạt thằng bé, mà cô bé chỉ thích tranh giành cô út với thằng bé mà thôi.

Dù có em trai nhưng Bảo Hoa vẫn muốn trở thành người cô yêu thương nhất trong lòng, sẽ không nhường cho em trai.

Ở trong bếp, Trần Ngải Phương nghe thấy tiếng khóc của con trai út, cũng không ngẩng đầu mà hét lên: "Lại làm sao đấy?"

"Không có gì, con và em trai đùa nhau thôi ạ!" Bảo Hoa cười hì hì nói, nhéo nhéo má em trai khóc đến đỏ bừng cả mặt, sau đó lau đi nước mắt trên mặt thằng bé, rồi nhét nó vào trong lòng Cố Di Gia.

"Được rồi, được rồi, nhường em cô út trước đấy!" Sau đó lại thầm nói: "Đúng là trẻ con, bé tí mà đã biết cướp người rồi."

Nguyên Bảo khóc lóc trong lòng Cố Di Gia, hai tay ôm lấy cô, vẫn còn cảm thấy ấm ức, thút tha thút thít mà nói: "Chị hư!"

Bảo Hoa nghe vậy, tức giận nói: "Em còn nói nữa, chị sẽ bảo cô út không ôm em nữa!"

Nguyên Bảo ấm ức chu cái miệng lên: "Chị, hư!"

Cố Di Gia dẫn Nguyên Bảo vào phòng bếp, nhìn thấy Trần Ngải Phương đang làm mì ở bên trong, liền hỏi: "Chị dâu, tối nay ăn gì vậy?"

Sau khi Bảo Hoa rời đi, Cố Di Gia lắc đứa trẻ trong lòng, thấy trong mắt thằng bé vẫn còn ngấn nước, đôi mắt như quả nho đen sau khi được nước mắt rửa sạch lại càng trở nên sáng hơn, nhìn đáng yêu lạ thường.

Sự giận dỗi của trẻ con đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, dỗ dành vài câu, Nguyên Bảo đã vui vẻ trở lại, dẫn Cố Di Gia ra ngoài.

Quần áo trên người cô bé còn ướt, vì vậy cô bé đi tìm một bộ quần áo khác, nói với Cố Di Gia: "Cô út, con đi tắm trước đây, vừa rồi con tắm cho Nguyên Bảo, bị thằng bé làm ướt hết quần áo rồi."

Bởi vì mùa hè nóng bức, nên thoạt nhìn Cố Di Gia gầy đi rất nhiều.

Nguyên Bảo nhanh chóng ôm chặt lấy Cố Di Gia.

"Ăn mì." Trần Ngải Phương trả lời, hỏi: "Gia Gia, sao hôm nay đến đây sớm vậy, hết bận rồi hả?"

"Đi đi." Cố Di Gia cười nói: "Cô trông Nguyên Bảo."

Bảo Hoa hừ một tiếng, sau khi cảm thấy mình đã xây dựng được sự uy nghiêm của chị gái, thì mới đi tắm.

"Chị không hư, hôm nay chị còn dẫn con đi chơi mà!" Cố Di Gia nói.

Cố Di Gia muốn giúp đỡ, nhưng bị Trần Ngải Phương đuổi ra khỏi bếp: "Em và Nguyên Bảo ra ngoài chơi đi, trong bếp nóng lắm, đừng vào đây."

Cô mỉm cười dỗ dành: "Chị nói giỡn với Nguyên Bảo thôi, sau này đừng khóc nhè nữa nhé."

Cô không còn cách nào khác, đành phải ở trong phòng khách với Nguyên Bảo.

Cố Di Gia mỉm cười nói: "Vâng, cũng coi như hết bận rồi."

Kể từ đầu hè, Trần Ngải Phương đã chăm chỉ làm đủ loại món ăn ngon, hy vọng cô có thể bồi bổ thân thể, ít nhất là đừng gầy như thế này, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta đau lòng.

"Cá, cá, cá!"

Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, hơn nữa thời tiết lại oi bức, trẻ con trong khu tập thể đều chạy lên núi bắt cá trong hồ nước.

Khi Bảo Hoa nhìn thấy cá, cũng cực kỳ vui mừng, nói với Trần Ngải Phương: "Mẹ ơi, ngày mai chúng ta ăn canh cá viên đi, con muốn ăn canh cá viên, đến lúc đó thêm một ít cà chua, rồi cho thêm mì nữa, đúng là ngon hết nấc..."

"Cô út, không cần đâu." Bảo Hoa tự mình đi vào phòng bếp: "Con giúp mẹ nấu cơm là được rồi."

Bảo Hoa ngẩng đầu lên: "Nghĩ ăn gì đâu? Gần đây thời tiết nóng quá, con sụt cân rồi!"

Sau khi Bảo Hoa tắm xong, Cố Di Gia gọi: "Bảo Hoa, con lại đây chơi với Nguyên Bảo, cô đi giúp mẹ con nấu cơm."

Trẻ con trong khu tập thể đều chạy ra đó chơi, nước trong hồ cũng không sâu, đến cả trẻ con sáu, bảy tuổi cũng không thể chết đuối được, nên người lớn cũng yên tâm cho bọn trẻ qua đó chơi.

Sau khi Bảo Sơn tắm nước lạnh đi ra, Bảo Hoa hỏi: "Anh ơi, anh bắt được con cá này ở đâu vậy? Chẳng phải trong hồ nước kia đã không còn cá nữa rồi sao?"

"Ăn, ăn, ăn -" Nguyên Bảo phụ họa chị gái.

Sau đó không lâu, Bảo Sơn cũng trở về.

Nói xong câu cuối cùng, cô bé đã có chút thèm.

Trần Ngải Phương còn chưa mở miệng, con gái cô ấy đã nói thêm: "Cô út cũng muốn ăn, mẹ làm đi, làm đi, làm đi mà!"

Trần Ngải Phương vừa buồn cười vừa tức giận, chọc chọc vào trán cô bé: "Con nhóc này, chỉ nghĩ đến ăn thôi!"

Hôm nay hiếm khi Bảo Sơn mang về được một con cá nặng khoảng hai ký.

Nguyên Bảo mỉm cười với cô, tò mò nhìn chằm chằm vào con cá, thế nào cũng không chịu rời đi.

"Đừng chạm vào." Cố Di Gia giữ chặt tay thằng bé: "Con đã tắm xong rồi, đừng chạm vào cá, tay sẽ có mùi tanh."

Nguyên Bảo vui vẻ nhìn chằm chằm vào cái xô, kêu lên nhiều lần, tò mò nhìn con cá trong xô, rồi đưa tay ra bắt.

Chơi nhiều quá, đến nỗi cá trong hồ đã bị bắt hết từ lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận