Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 959: Tới Thủ Đô 4

Cố Di Gia đã biết trước phản ứng của họ sẽ như thế này, có lý chẳng sợ nói: "Tiền để đó sẽ mất giá, nhưng nhà thì không, cái nhà sẽ tăng giá. Mua nhà còn tốt hơn cứ giữ tiền khư khư mà?"

Liên quan tới chuyện tiền mất giá, với tư cách là người đã trải qua một kiếp, cô rất có kinh nghiệm.

Huống chi, cô cam tâm tình nguyện tặng nhà cho họ.

Cố Minh Thành không biện giải chuyện này với cô: "Được rồi, thích mua nhà thì mua đi, đừng tặng cho bọn anh."

"Em không tặng cho anh chị." Cố Di Gia tràn đầy kinh ngạc: "Em chỉ mua giúp hai người thôi, sau này hai người có tiền thì trả lại cho em là được."

Dù sao sau này kinh tế phát triển nhanh, mọi người đều có tiền, sao lại so đo mười mấy ngàn đồng kia cơ chứ?

Cuối cùng Phong Lẫm cũng mở miệng, nói giúp: "Gia Gia nói đúng, diện tích của tứ hợp viện kia khá nhỏ, rất rẻ nên Gia Gia mới mua. Tương lai nếu hai người tới thủ đô thì cũng có chỗ dừng chân, ở nhà của mình cũng yên tâm hơn."

Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương có thể nói gì chứ, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.

Chuyện này sao cô chịu cho được?

"Tốt quá rồi, có chị dâu ở đó, cho dù lúc đó anh không có mặt thì em sẽ không khó chịu lắm..."

Nếu nói Trần Ngải Phương là chị dâu, chi bằng nói cô ấy là một người mẹ khác.

Lúc đi ngủ, Cố Di Gia vẫn rất vui vẻ kéo đoàn trưởng Phong nói liên tục.

Chuyện chị dâu dẫn bọn trẻ lên thủ đô với họ làm cho Cố Di Gia rất vui vẻ.

Phong Lẫm nói: "Thật ra thì sang năm có thể lão Cố sẽ chuyển công tác lên thủ đô."

Không phải tặng không cho họ là tốt rồi, họ không phải là cái loại anh trai và chị dâu chiếm hời từ em gái, họ hy vọng trong tay cô có nhiều tiền, sống không lo ăn lo mặc.

Phong Lẫm nghe có hơi khó tiếp nhận, nhưng biết nguyên nhân vì công việc của mình nên không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô thì cũng hiểu được chuyện cô xem Trần Ngải Phương là trụ cột.

Mặc dù hơi có lỗi với anh cả nhưng cô thật sự không hề muốn xa chị dâu. Sau khi tới thế giới này, lúc cô mở mắt ra, người đầu tiên cô thấy là chị dâu.

Cũng xem như là lòng quý trọng của tất cả họ.

Nghĩ đến chuyện chị dâu quyết định đưa Bảo Hoa và Nguyên Bảo tới thủ đô với họ, thoáng chốc Cố Di Gia lại yên tâm.

Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy còn anh?"

Chị dâu giống như mẹ của cô thật vậy, đối xử với cô như con của mình, quan tâm mọi chuyện từ lạnh, nóng, khát, bệnh, nhọc lòng mọi chuyện.

Phong Lẫm không trả lời vấn đề này, đưa tay ra xoa đầu cô.

Không chỉ anh, thật ra lão Cố cũng biết, nếu không sẽ không để Trần Ngải Phương đưa con đi chung.

Cô Di Gia ngây ngẩn, cuối cùng cũng biết nguyên nhân chị dâu đi theo. Nếu như sang năm anh cô chuyển lên thủ đô thật thì đúng là hiểu được.

Phong Lẫm ôm cô, cúi đầu hôn gương mặt đẹp sáng bóng như ngọc của cô, đột nhiên nói: "Phải rồi, chú Vinh nói ông ấy cũng muốn đi thủ đô."

Cô tôn trọng sự lựa chọn của anh, lúc quyết định kết hôn với anh cũng biết trách nhiệm của anh. Chưa bao giờ tức giận vì anh không thể ở bên mình mọi lúc.

Cố Di Gia vui mừng: "Thật sao? Tốt quá rồi! Lúc nào chú Vinh đi? Có đi chung với chúng ta không?"

"Gia Gia, xin lỗi." Giọng nói của anh trầm thấp.

Cố Di Gia rất cảm động, không nhịn được hỏi anh: "Nguyên nhân không phải vì anh nên chú Vinh mới tới thủ đô đó chứ?"

Cố Di Gia mím môi, hai tay vòng qua cổ anh, rúc cả người vào lồng ngực anh.

Dù sao Phong Lẫm cũng từng được chú Vinh nuôi mà.

Chú Vinh tốt với cô như thế cũng là vì Phong Lẫm. Mặc dù mọi người không nói nhưng thật ra thì chú Vinh đối xử với Phong Lẫm như con trai vậy.

Cô luôn biết chú Vinh rất tốt với cô.

Cố Di Gia lắc đầu: "Anh đừng nói những chuyện này, em không trách anh."

"Không nhanh như thế đâu." Phong Lẫm thấy vẻ mặt sáng rỡ của cô, tâm trạng cũng thoải mái: "Ông ấy nói đợi tới ba tháng sau, còn phải xử lý vài chuyện ở quê, sắp xếp xong chuyện trong nhà..."

Mặc dù chú Vinh không đi chung với họ, có điều Cố Di Gia vẫn rất vui, hỏi liên tục rất nhiều chuyện. Thậm chí cũng hỏi cẩn thận chú Vinh mở tiệm chỗ nào ở thủ đô.

Phong Lẫm nói: "Chú Vinh nói muốn mở tiệm ở gần đại học thủ đô, lúc đó cũng tiện cho em qua ăn cơm."

Chẳng qua trong lòng cô lại không bỏ được.

Thủ đô có nhiều lựa chọn hơn so với thị trấn, hơn nữa mức độ tiêu xài của thành phố lớn cao, dược thiện của ông ấy hợp với thành phố lớn hơn.

Phong Lẫm nở nụ cười: "Ông ấy muốn mở một tiệm dược thiện ở thủ đô, đến lúc đó cả nhà Chu Sinh, cháu của chú Vinh cũng đi theo ông ấy để có hoàn cảnh tốt như hiện tại. Chú Vinh muốn mở một tiệm cơm gia đình để truyền lại tay nghề của mình."

Cố Di Gia ngây ngẩn, ngẩng đầu nhìn anh: "Chú Vinh muốn tới thủ đô? Tại sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận