Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 970: Tương Lai Của Mỗi Người Họ Đều Rất Đáng Mong Chờ 3

Lúc họ đến nơi thì lớp học đã có rất nhiều người, ngồi chật kín cả hàng đầu, thậm chí còn có người lấy sách ra yên lặng ngồi đó đọc tạo nên một bầu không khí học tập rất sôi nổi.

Năm nay là năm đầu tiên khôi phục lại việc thi đại học, học sinh có mặt ở đây đều vô cùng quý trọng cơ hội được ngồi trong giảng đường này, lớp học còn chưa bắt đầu nhưng họ đã nghiêm túc học bài rồi.

Bị bầu không khí trong lớp ảnh hưởng nên đám người Cố Di Gia đều cố gắng bước đi nhẹ nhàng hơn, cứ như sợ làm phiền đến mọi người vậy.

Ba người chọn chỗ ngồi liền kề nhau, sợ nói chuyện sẽ làm ồn đến người khác nên họ đã dùng tay để nói chuyện với nhau, sau đó cũng lấy sách ra để học.

Trong phòng học yên lặng như tờ, chỉ có tiếng lật sách sột soạt là vang lên đều đều.

Cố Di Gia đọc được một lúc thì không khỏi ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại nhớ đến Phong Lẫm, có lẽ bây giờ anh đang ngồi trên tàu hỏa quay về trụ sở với doanh trưởng Hứa.

Cô thầm thở dài một tiếng, sau đó lại kéo sự chú ý của mình vào trong quyển sách.

Buổi khai giảng không khác với những gì Cố Di Gia được trải qua trong kiếp trước cho lắm, nhưng trong thời đại này thì mọi thứ được tối giản hơn.

Phương Mỹ Di hừ một tiếng: "Không sao, anh Thần của tớ còn đang đợi tớ ở nhà kìa, sau khi tan học thì tớ có thể gặp anh Thần rồi." Ai không có chồng cơ chứ, chồng cô ấy còn cố tình dọn đến đây để ở cạnh cô đấy nữa đấy.

Chồng của hai cô gái này đang ngồi trên tàu hỏa, họ quay đầu lại tặng cho Phương Mỹ Di một ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị, sau đó ăn ý cùng cách xa cô ấy ra.

Khi thấy Du Phong và Tần Mộng Kiều quấn quýt với nhau đi lấy cơm thì Phương Mỹ Di, Cố Di Gia và Trang Nghi Giai đều ngưỡng mộ và ghen tị.

Trang Nghi Giai: "..."

Buổi trưa mọi người quyết định ăn ở nhà ăn trong trường.

Nghe đến đây thì Trang Nghi Giai bật cười.

Đầu tiên là giáo viên chủ nhiệm lên phát bát biểu, sau đó là tự giới thiệu về mình và bầu ban cán sự lớp... Sau khi hoàn thành hết các trình tự thì cũng sắp hết giờ.

Trang Nghi Giai kéo lấy Cố Di Gia đi lấy cơm, sẵn tiện nói: "Gia Gia, chúng ta là chị em hoạn nạn có nhau, bây giờ chúng ta là những người đáng thương nhất."

Lúc đám người Cố Di Gia đến nhà ăn thì gặp được bọn Du Phong cũng đang ở đó, nói một cách chính xác hơn là Du Phong cố ý đến tìm vợ mình.

Đến trưa, cuối cùng cũng có thể đi ăn cơm rồi.

Cố Di Gia: "..."

Chẳng trách mọi người đều thích làm bạn với cô, cô luôn có cách khiến người khác vui vẻ như thế cơ mà.

Ghen tỵ đến mức khiến sắc mặt họ hoàn toàn thay đổi.

Cuối cùng cả đám lấy cơm xong thì ngồi lại với nhau, bữa cơm cũng trở nên náo nhiệt hơn.

Cố Di Gia gật đầu đồng tình: "Còn không phải sao, rõ ràng trước đây đều là tớ và cậu thể hiện tình cảm, rải cơm chó cho họ cơ mà."

Quen biết Cố Di Gia lâu như vậy rồi, cô ấy cũng đã nghe hiểu được một số từ ngữ, không thể không nói những từ đó vừa hài hước vừa chuẩn xác, còn rất thú vị nữa.

Bây giờ ai nấy cũng tập trung vào học hết, những người có thể thi đậu vào đây đều vô cùng quý trọng cơ hội này, làm gì có tâm trạng quan tâm những thứ khác cơ chứ.

Cậu ấy đến đây để học chứ không phải đến làm trò khỉ cho mọi người xem.

Trừ việc thấy cậu ấy còn nhỏ tuổi nên nhìn cậu ấy nhiều hơn ra thì mọi người không làm gì khác nữa, điều này khiến Bảo Sơn rất hài lòng.

Bảo Sơn chín chắn đáp lại: "Cô út à cô yên tâm đi, không ai ức hiếp cháu cả, mọi người đều rất thích học nên họ không quan tâm những chuyện khác ngoài chuyện học đâu."

Nghĩ đến cảnh tượng mà mình thấy lúc đến lớp vào ban sáng thì Cố Di Gia thấy cũng đúng.

Cố Di Gia hỏi ngày hôm nay của Bảo Sơn thế nào, có ai thấy cậu ấy còn nhỏ tuổi mà ức hiếp cậu bé không, đây là chuyện khiến cô lo lắng nhất.

Cuối cùng cô cũng có thể yên tâm rồi.

Mọi người vừa ăn vừa nói, rất nhanh đã nói đến chuyện lý do chọn ngành nghề của mình.

Phong Bắc Thần là một cô gái hoạt bát, cô ấy là người lên tiếng trước: "Sau này cháu muốn trở thành một nhà ngoại giao, cháu quyết định phải học thêm vài ngôn ngữ nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận