Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 972: Quán Cơm Gia Đình Chu Ký 1

Bầu không khí học tập bao trùm lấy Đại học Thủ Đô, các học sinh đều rất trân trọng cơ hội học tập lần này nên ai nấy cũng đều rất tự giác vùi đầu vào học.

Cố Di Gia bị họ ảnh hưởng nên cũng như được tiếp thêm sức mạnh, vùi đầu vào học.

Mãi cho đến cuối tháng ba, gia đình chú Vinh đến thủ đô thì cô mới thoát ra khỏi thế giới của mình.

Hôm đó vừa tan học về đến nhà thì Cố Di Gia đã chạy đi tìm chị dâu, vui vẻ nói: "Chị dâu, hôm nay em mới nói chuyện điện thoại với đoàn trưởng Phong, anh ấy nói chú Vinh đã đến thủ đô rồi."

"Thật sao?" Trần Ngải Phương rất ngạc nhiên: "Bây giờ chú Vinh đang ở đâu?"

"Nghe nói là ở nhà của đồng đội, đợi vài ngày nữa sau khi chú ấy sắp xếp xong thì sẽ qua đây thăm chúng ta." Cố Di Gia cười híp mắt, vô cùng mong chờ.

Phong Bắc Thần không biết chú Vinh là ai, nhưng trông Bảo Sơn cũng rất phấn khởi nên đã chêm vào một câu.

Bảo Sơn nói cho cô ấy biết quan hệ của chú Vinh và cô út mình, lúc này Phong Bắc Thần lập tức nói: "Thì ra là người quen của chú út à, vậy thì đây cũng là bậc cha chú của chị rồi!"

Họ xách theo túi lớn túi nhỏ đến, Trần Ngải Phương thật sự không còn cách nào khác: "Chú Vinh, mọi người đến chơi là được rồi, sao lại còn mang nhiều thứ đến như vậy làm gì chứ?"

"Ấy, đây là cháu gái của tư lệnh Phong và bác sĩ Quản có đúng không?" Chú Vinh cười nhìn cô ấy, sờ lên cái đầu bóng lưỡng của mình: "Cô bé này trông không tệ đâu nhé, rất giống đoàn trưởng Phong."

Cứ như vậy vài ngày trôi qua, chú Vinh cũng đã đến nhà thăm hỏi.

Cố Di Gia và Bảo Sơn đón tiếp gia đình nhà chú Vinh, giới thiệu Phong Bắc Thần với họ.

Bảo Sơn cũng rất thích cô chị này, chỉ cần cô ấy đừng mỗi khi xảy ra chuyện gì đó thì lại căng thẳng nắm lấy áo cậu ấy, rồi kéo tới kéo lui là được. Trước đây lúc mọi người còn chưa thân với nhau thì cô ấy vẫn còn khách sáo, nhưng sau khi bắt đầu thân nhau rồi, lúc xem cậu ấy như em trai rồi thì lại bắt đầu ra tay ngay, trông rất ra dáng của người làm chị lớn.

Câu này cũng giống như một lời khen vậy, dường như trong mắt chú Vinh đoàn trưởng Phong là con trai của bác sĩ Quản, con trai giống mẹ là lẽ thường tình. Cho nên ông ấy nói Phong Bắc Thần giống đoàn trưởng Phong thì vẫn là lời nói thật.

Nghe cô ấy nói như thế, Bảo Sơn cứ cảm thấy cách cô ấy nói có gì sai sai ấy.

Phong Bắc Thần cũng không sợ người lạ nên đã cười hi hi đáp lại: "Ông Vinh, cháu không giống chú út đâu, cháu giống bà nội cháu hơn."

Cô út nói Phong Bắc Thần là chị cả của đời sau nhà họ Phong, nên cũng là chị lớn của cậu bé.

Phong Bắc Thần là một cô gái rất hòa đồng, xinh đẹp, lúc nào cũng tỏa sáng như ánh mặt trời, lại còn thông minh và có lòng nhân ái nữa, dường như có thể làm bạn với tất cả mọi người.

Chú Vinh cười nói: "Đây là một số thịt khô và đặc sản miền núi mang từ dưới quê lên, Gia Gia và Bảo Sơn đều thích ăn thịt khô chú làm nên chú mới mang nhiều chút để mọi người nếm thử ấy mà."

"Bọn chú đã mua nhà rồi." Chú Vinh cười ha ha nói: "Căn nhà này là do chú nhờ đồng đội mua giùm đấy, cũng không xa chỗ mấy đứa cho lắm, đi vài con đường là đến rồi, mấy ngày gần đây bọn chú bận dọn dẹp, trang trí phòng ốc, vẫn còn một số nơi chưa xong, đợi khi bên chú xong hết rồi sẽ mời mấy đứa qua đó ăn bữa cơm, sẵn tiện xông đất cho nhà chú luôn."

Ngoài ra cả gia đình cháu trai Chu Sinh của chú Vinh cũng đến cùng.

Cố Di Gia và Bảo Sơn vui mừng gật đầu.

Chú Vinh gật đầu: "Cũng đúng, trông cũng giống bác sĩ Quản."

Mọi người ngồi xuống với nhau uống trà trò chuyện, Cố Di Gia hỏi: "Chú Vinh, mọi người sắp xếp xong xuôi hết chưa? Bây giờ đang ở đâu đấy ạ?"

Đợi sau khi chú Vinh mở tiệm đồ ăn dược liệu thì Chu Sinh và vợ anh ấy sẽ giúp trông coi tiệm.

Nhà của họ rất lớn, có cả sân trước và sân sau, ở đâu cũng có thể chơi được.

Nguyên Bảo và Bảo Hoa đưa chúng ra ngoài chơi.

Vợ của anh ấy là một cô gái cao gầy, hai người có ba đứa con, hai gái một trai, đứa con gái lớn chín tuổi, con trai giữa bảy tuổi, con gái út chỉ mới ba tuổi thôi.

Chú Vinh nói với họ căn nhà mình mua có diện tích không nhỏ, ông ấy cố tình mua căn lớn, đến lúc đó sân trước dùng để mở tiệm buôn bán, sân sau thì dùng để ở.

Cháu của chú Vinh, Chu Sinh trông rất giống chú Vinh, anh ấy có gương mặt tròn, hai lỗ tai to, cười lên trông rất hòa nhã.

Chú Vinh chỉ vào đứa con gái lớn của Chu Sinh nói: "Đứa bé Viện Viện này hoàn toàn khác với cha mình, cô bé rất có thiên phú về mặt nấu ăn, vừa khéo có thể kế thừa kỹ năng nấu ăn mà tổ tiên nhà họ Chu truyền lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận