Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 974: Quán Cơm Gia Đình Chu Ký 3

Chú Vinh đối xử với Phong Lẫm như con trai của mình thật nên lúc nào cũng muốn tốt cho anh cả.

Chú Vinh muốn mở tiệm, Trần Ngải Phương rảnh rỗi không có việc gì làm nên đã qua giúp một tay.

Sau khi tan học, Cố Di Gia họ cũng đến, chủ yếu là giúp chú Vinh dọn dẹp nhà cửa, nếu muốn dùng sân trước để mở tiệm thì vẫn còn phải sửa chữa một số chỗ.

Đợi đến khoảng tháng tư khi trời bắt đầu ấm dần lên thì tiệm đồ ăn dược liệu của chú Vinh đã thuận lợi khai trương.

Tên của tiệm đồ ăn dược liệu này là "Quán cơm gia đình Chu Ký".

Mặc dù chủ yếu là đồ ăn dược thiện nhưng cũng có những món ăn thường ngày, dù gì gần đây đều là những hộ dân bình thường, tiền thì vẫn phải kiếm nên cứ tạo danh tiếng trước rồi tính tới những chuyện khác.

Hôm khai trương, Cố Di Gia gọi hết Phương Mỹ Di, Du Phong bọn họ đến để mời họ ăn cơm.

Chú Vinh biết họ là bạn bè của Cố Di Gia nên đã sử dụng hết khả năng của mình, những món đặc biệt của tiệm đều nấu mỗi thứ một phần, còn có đồ ăn dược liệu mà ông ấy cẩn thận nấu tận nửa ngày trời nữa.

Được người khác khen ngợi tay nghề của mình như thế chú Vinh rất vui mừng, nhiệt tình nói: "Ngon thì mấy đứa ăn nhiều chút, bữa ăn hôm nay chú mời mọi người."

Đây cũng là lý do mà Cố Di Gia mời nhóm người Du Phong đến đây ăn cơm.

Xuất thân của họ không tầm thường, điều kiện của gia đình cũng không tệ, từ nhỏ đã được ăn qua rất nhiều món ngon của lạ nên cũng rất kén ăn, nhưng đồ ăn dược liệu mà chú Vinh nấu thật sự rất ngon.

Du Phong có rất nhiều bạn, tầng lớp nào cũng có, trong đó có không ít người giàu có, chỉ cần anh ấy nói một tiếng thì mọi người đều nể mặt đến cả.

"Rất ngon!" Du Phong tấm tắc khen: "Tôi cũng được xem đã từng thưởng thức qua đồ ăn của nhiều quán lâu đời, không ngờ đồ ăn dược liệu mà chú Vinh nấu lại ngon đến mức này, chỉ cần thêm chút danh tiếng nữa thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người tình nguyện lặn lội đường xá xa xôi để đến đây ăn thử đấy."

Nhưng những chuyện này không cần cô phải nhọc lòng nữa.

Quả nhiên đồ ăn dược thiện đều là mỹ vị, chớp mắt đã cướp mất trái tim của đám con cháu cán bộ này.

Rượu ngon cũng sợ ngõ hẻm sau, so với những quảng cáo tuyên truyền đa dạng ở tương lai thì ở thời đại này đơn giản hơn nhiều, thêm vào việc bây giờ vẫn chưa có internet nên vẫn phải nhờ các mối quan hệ xã giao.

Phương Mỹ Di và Trang Nghi Giai gật đầu tán thành.

Cố Di Gia cười hỏi: "Thế nào, ăn ngon không?"

Du Phong cười: "Chú Vinh, đồ ăn dược liệu chú nấu ngon thật đấy, cháu về sẽ quảng cáo cho chú, đến lúc đó chắc chú phải bận rộn lắm đấy."

Công việc buôn bán của cửa tiệm chú Vinh cũng ngày một tốt hơn.

Đương nhiên, các món khác ông ấy làm cũng ngon không kém.

Mặc dù lúc ở trường mọi người đều vùi đầu vào học, còn mong sao một ngày hai mươi bốn giờ đều được học, nhưng con người ta cũng không thể học mãi được, đôi lúc cũng phải nghỉ ngơi một chút.

Cố Di Gia nghĩ bụng, đợi đến tuần sau được nghỉ thì cô sẽ làm một số tờ rơi để tuyên truyền cho tiệm của chú Vinh.

Vì Phương Mỹ Di, Trang Nghi Giai, Phong Bắc Thần họ đã rủ rê rất nhiều bạn học đến, còn Bảo Sơn thì ngay cả thầy giáo cậu ấy cũng mời đến luôn.

Mỗi lần Cố Di Gia đến tiệm của chú Vinh ăn cơm thì thường Phong Bắc Thần và Bảo Sơn đều từ chối các món đồ ăn dược liệu.

Cứ cách ba ngày Cố Di Gia sẽ đến tiệm của chú Vinh để ăn đồ ăn dược liệu ông ấy nấu, đây là món mà chú Vinh chuẩn bị cho cô, nghe nói mẹ chồng cô còn mang đến một ít nguyên liệu để nấu đồ ăn dược liệu.

Nhưng sau khi kiểm tra mới biết thì ra cô ấy bồi bổ quá mức nên mới chảy máu mũi.

Cũng nhờ ra ra vào vào như thế mà tiệm của chú Vinh cũng có tiếng ở trong Đại học Thủ Đô, thậm chí đôi lúc cũng có giáo viên đến ủng hộ.

Những người còn lại thì không đến thường xuyên như Cố Di Gia, dù gì họ đều là những chàng trai cô gái trẻ tuổi, khỏe mạnh nên không cần ăn đồ ăn dược liệu để bồi bổ sức khỏe, họ còn lo ăn nhiều sẽ bổ đến mức chảy máu mũi nữa kìa.

Vì thế nên Phong Bắc Thần họ mới nhân cơ hội này mời bạn bè đến tiệm của chú Vinh để ăn cơm.

Bảo Sơn nói: "Cháu cảm thấy sức khỏe của mình rất tốt, mỗi tháng ăn một lần là được rồi, nếu không thì sẽ chảy máu mũi như chị Thần Thần mất."

Nói đến việc chảy máu mũi của Phong Bắc Thần thì đây đúng là một chuyện rất buồn cười.

Lúc đó Phong Bắc Thần đang đọc sách trong thư viện, đột nhiên hai hàng máu mũi chảy xuống, dọa giáo viên trong thư viện phải vội vàng đưa cô ấy đến phòng y tế của trường.

Cửa tiệm của chú Vinh dần bước vào quỹ đạo, dường như cuộc sống của mọi người cũng thế.

Phong Bắc Thần cảm thấy chuyện này chính là lịch sử đen tối trong cuộc đời của mình, cô ấy nhanh chóng che mặt: "Cũng hết cách, người nhà họ Phong bọn cháu đều rất khỏe mạnh, ít khi nào cần bồi bổ lắm!" Vì để không chảy máu mũi nữa cô ấy nói với Cố Di Gia: "Thím út à, sau này thím cứ ăn một mình đi, nói ông Vinh không cần chuẩn bị phần cháu đâu, cháu không muốn bị chảy máu mũi nữa."

Cố Di Gia bật cười: "Cũng không nghiêm trọng như vậy đâu, thi thoảng ăn cũng được, bà nội cháu cố tình gửi một số nguyên liệu thuốc đến đây để chú Vinh nấu bồi bổ cho chúng ta đấy."

Theo ý của Quản Tễ thì họ học hành rất vất vả nên cần bồi bổ nhiều hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận