Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 990: Ông Hồ Đến Thủ Đô 3

Hôm sau, Cố Di Gia cố ý dậy thật sớm, sau đó lên xe buýt thăm ông Hồ ở khu nhà tập thể.

Sau khi ông Hồ về hưu, cấp trên sắp xếp nhà cho ông ấy ngay bên khu tập thể, cũng tiện cho mấy người Quản Tễ chăm sóc cho ông ấy.

Lúc Cố Di Gia tới, phát hiện hôm nay thấy rất nhiều người của ông Hồ, lớn tuổi, trẻ tuổi đều có, đều là học sinh của ông Hồ cùng với một vài đồ tử đồ tôn. Còn có vài người chịu ơn đức của ông Hồ, hoặc là vài người được ông ấy cứu.

Thấy Cố Di Gia tới, ông Hồ rất vui vẻ, gọi cô đến ngồi cạnh, kêu người đưa trà cho cô rồi nói tiếp với những người khác.

Vất vả lắm mới tiễn hết khách đi, ông Hồ nói: "Gia Gia, sao cháu tới nhanh thế? Bên ông nhiều người lắm, không có thời gian chào cháu đâu."

Ông ấy vừa mới về, cũng biết những người nhận được tin sẽ tới, chỉ sợ mấy ngày nay không rảnh rỗi.

"Không sao cả." Cố Di Gia không để bụng: "Cháu chỉ muốn tới thăm ông một lát thôi, lâu rồi không gặp ông nên cháu nhớ ông lắm."

Miệng cô ngọt đến mức làm ông Hồ cười tươi.

"Chuyện này không liên quan tới ông." Ông Hồ cười ha hả nói: "Là nhóc Phong dặn dò ông kêu là đến khi ông về đây thì nhớ khám cho cháu, nên uống thuốc thì phải uống thuốc, bồi bổ cơ thể."

Thấm thoát đã tới ngày tựu trường.

Ông Hồ nói: "Lát nữa tới bệnh viện lấy thuốc, về ăn cơm trước rồi uống một lần."

Ông Hồ gật đầu hùa theo: "Đúng thế, nhóc Phong hư thật." Cho nên mấy chuyện này không liên quan tới ông ấy, nếu mắng là phải mắng Phong Lẫm.

Ông Hồ cô đơn một mình, không có con cháu, ông ấy vừa xem Quản Tễ là hậu bối kế thừa tay nghề của mình, vừa đối xử như con gái ruột vậy. Con của Quản Tễ đương nhiên cũng là cháu của ông ấy, đương nhiên Phong Lẫm và Cố Di Gia thân hơn người khác một chút.

Thời tiết thay đổi, lúc nóng lúc lạnh cô dễ bị bệnh hơn, đây là chuyện không thể nào tránh khỏi.

Thím chăm sóc cho ông Hồ không khỏi ngạc nhiên âm thầm nhìn Cố Di Gia vài lần. Biết đây là con dâu của bác sĩ Quản thì ngầm hiểu. Xem ra ông cụ xem đứa trẻ này như hậu bối nhà mình.

Cố Di Gia lại bước vào quá trình học tập nửa sống nửa chết, đồng thời cũng mong thời gian trôi nhanh. Đến khi nghỉ đông, lúc đó đoàn trưởng Phong sẽ về.

Hiếm khi Cố Di Gia tới, ông Hồ nhân cơ hội lại bắt mạch cho cô. Sau đó viết một toa thuốc cho cô.

Mặc dù học sinh của ông Hồ rất nhiều, nhưng ông lại không có họ hàng thân thiết gì nhiều. Quản Tễ là học sinh và hậu bối ông Hồ tiêu hao nhiều tâm huyết nhất. Năm đó, hai thầy trò cùng trải qua chiến trường, cùng cứu người bị thương, tình cảm sâu đậm.

Thoáng chốc, Cố Di Gia cả giận, nói: "Anh ấy hư quá!"

Chỉ là không ngờ, lúc trời chuyển lạnh, Cố Di Gia vẫn bị bệnh.

Cố Di Gia bất đắc dĩ: "Ông nội Hồ, ông còn như thế nữa cháu không dám đến thăm ông nữa đâu."

Cô nằm trên giường, mặt sốt đỏ bừng, đầu óc tỉnh tỉnh mê mê, rơi vào giấc mộng. Nằm mơ thấy buổi gặp mặt đầu tiên với Phong Lẫm.

Mùa thu đến, trời chuyển lạnh, chú Vinh làm riêng cho Cố Di Gia không ít dược thiện. Gần như cứ hai ngày là kêu cô qua ăn chung một bữa.

Tất cả mọi người đều lo cô lại bị bệnh, ra sức bồi bổ cho cô.

Mặc dù ăn rất chậm, nhưng có sức sống hơn trước đó nhiều.

Trần Ngải Phương thấy cô tỉnh lại thì bưng cháo ấm để trên lò nhỏ tới đút cho cô.

Vì không muốn lây cho người khác nên cô còn cố tình mang khẩu trang.

"Gia Gia, sao rồi?" Trần Ngải Phương trông coi ở trước giường, sờ vào trán của cô, thấy đã hạ sốt, cuối cùng cũng thở phào.

Những người khác cũng hi hi ha ha hùa theo, cũng chứng tỏ cơ thể họ rắn chắc, không sợ bị lây. Hơn nữa cơ thể là tiền đề của cách mạng, bình thường họ cũng xem trọng việc rèn luyện. Mỗi sáng thức dậy đều đi chạy bộ ở bãi tập, chỉ sợ cơ thể không khỏe sẽ ảnh hưởng tới tình hình học tập của họ.

Đến khi cô tỉnh lại, người vẫn hơi ngơ ngác, trong lòng tự nhiên cảm thấy mất mát vô cùng.

May là mọi người đều biết cô đã kết hôn rồi, cũng có "con" rồi. Cho dù tiếc thương cũng chăm sóc vài phần dựa trên tình bạn, không có vượt qua ranh giới.

Người thấy cũng phải có vài phần thương tiếc.

Cố Di Gia bị bệnh, cơ thể gầy yếu hơn nhiều, ngay cả quần áo cũng rộng thùng thình, cơ thể yếu ớt.

Chỉ cần hết sốt là ổn rồi.

Cố Di Gia quay lại lớp, các bạn học đều rất quan tâm cô, từng người ân cần tới hỏi.

"Đã ổn rồi, chỉ là hơi ho thôi." Cố Di Gia cười nói với bọn họ: "Các cậu đừng tới gần quá, lỡ như lây cho các cậu thì không ổn đâu."

Phong Bắc Thần cười nói: "Không sợ, cơ thể cháu cường tráng, ma ốm không thể quật ngã cháu đâu."

"Chị dâu, để em tự ăn." Cố Di Gia không muốn để chị ấy đút mình như là một đứa trẻ, đưa tay ra bưng, từ từ ăn cháo.

Trần Ngải Phương không yên tâm, muốn cô xin nghỉ nhiều hơn. Nhưng mà Cố Di Gia không muốn bỏ quá nhiều chương trình học, với cả chỉ là hơi ho thôi nên đi học lại.

Vì cơn bệnh này Cố Di Gia xin nghỉ bệnh năm ngày.

Trần Ngải Phương lại thở phào, lần này mặc dù bị sốt nhưng không nghiêm trọng như trước đó. Xem ra bồi bổ mấy năm cũng có chút hiệu quả.

Trời ngày càng lạnh hơn, thủ đô bắt đầu có tuyết.

Ngày nào Cố Di Gia cũng bẻ tay đếm ngày, hy vọng thời gian trôi nhanh hơn, nhanh tới Tết một chút.

Năm nay đoàn trưởng Phong về đây ăn Tết mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận