Thập Niên 80: Cô Vợ Trẻ Xinh Đẹp

Chuong 134

Chuong 134Chuong 134
Chuong 134
Cho nên, thỉnh thoảng cô cũng nhắc tới chuyện quán thịt kho có ai đến gây rối, người ta trông như thế nào, cô cố tình nói dáng vẻ của đám người tới kiếm chuyện kia rất hung dữ, cha mẹ cô càng thêm sợ.
Chuyện cô và Lăng Nghị mở một cái quán trên trấn không thể giấu được những người trong thôn hay tới lui họp chợ, tất nhiên cũng không thể giấu được cha mẹ cô.
Nhưng sau khi nghe Phó Lê nói như vậy, nơi đó trong mắt cha mẹ cô không phải là một cái quán thịt kho nữa, mà là nơi tụ tập của đám côn đồ.
Bọn họ chỉ hận mình tránh còn không kịp, cũng chưa bao giờ nghĩ đến cửa hàng để kiếm tiền hay chiếm chỗ tốt.
Phó Lê làm cơm, khóe miệng nở nụ cười. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng dùng Lăng Nghị để đối phó với cha mẹ lại ngoài ý muốn tốt đến như vậy.
Lúc sắp giữa trưa, ở nhà bếp không ngừng truyền ra mùi thơm của đồ ăn, thịt kho tàu, cá hấp, gà xào sả ớt, miến xào dưa chua, thịt bằm xào ớt cay...
Các loại mùi hương làm những người trong nhà phải buông việc trên tay, bọn họ trơ mắt nhìn nhà bếp mà nuốt nước miếng ừng ực.
Phó Lê nấu ăn thật thơm...
Lúc để lên bàn món dê hầm cuối cùng. Lăng Nghị cũng vừa lúc dẫn người đại diện và cậu mợ tới cửa.
Một bàn đồ ăn thơm nức mũi, lập tức làm đoàn người phải dừng chân.
Người đại diện nhà trai là Trương Du, ông lẩm bẩm một câu: "Không ngờ thằng nhóc này lại cưới một đầu bếp cao cấp nha!"
*
Thuở trước, Trương Du là một người bán hàng rong từ nam ra bắc. Ông đã từng gặp một vị đầu bếp nghèo nàn, ông chuẩn bị thịt để người đó nấu món thịt kho tàu, mùi vị kia... Mấy chục năm qua vẫn còn rõ mồn một trong ký ức của ông.
Bây giờ mùi thơm của bàn đồ ăn này và mùi hương của chén thịt kia, nhất định không kém cạnh nhau.
Đây chắc chắn là tay nghề của một đầu bếp thực thụ, Trương Du khẳng định.
Người cậu Nam Thừa Chí của Lăng Nghị là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, ông mặc một cái áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xám, chân mang một đôi giày da màu đen, vẻ mặt nghiêm túc, dáng đứng thẳng tắp, chỉ là lúc nghe tới mùi thịt liền không đứng đắn, ông say mê hít thật sâu rôi không ngừng gật đầu: "Mùi hương này là thịt!"
Mợ Bạch Vi mặc một cái áo khoác thời thượng, trên cổ quấn khăn quàng hình ô vuông, tóc ngắn tới vai, bà cười cười chọt cách tay Nam Thừa Chí: "Nhìn dáng vẻ thèm thuồng của ông kìa, cứ như chưa từng được ăn thịt ấy, để cho cháu nó chê cười kìa."
Lăng Nghị chỉ cười cười, anh vội vàng đẩy cửa chính của nhà họ Phó ra.
Phó Quý nghe thấy âm thanh, ông vội vàng đi ra ngoài, nhìn thấy mấy người ăn mặc đẹp đẽ, ông sửng sốt vài giây mới nở nụ cười đi tới chào đón bọn họ, nhận đồ vật trong tay mấy người này xong, Phó Quý liền dẫn họ đến ngồi trên ghế ở nhà chính.
Trên cái bàn hình vuông bày đầy đồ ăn, mấy người bọn họ vừa ngồi xuống, chưa kịp nói mấy câu thì ánh mắt đã nhịn không được mà lưu luyến nhìn thức ăn trên bàn.
Phó Quý cũng cố gắng kiềm chế, ông nói mấy lời khách sáo xong rồi nói to: "Nào nào... Ăn cơm, ăn cơm trước đã, nếu không lát nữa đồ ăn nguội mất."
Chủ nhà đã nói như vậy, người làm khách như bọn họ cũng không kiềm chế nữa, lập tức vùi đầu ăn cơm. Trong lúc ăn, chỉ có Nam Thừa Chí thường xuyên bưng chén cơm rồi nói mấy câu với Phó Quý. Sau đó ông thấy thịt kho tàu và thịt dê trên đĩa đang vơi dần, nên lập tức không nói gì nữa, chỉ lo cắm đầu ăn thịt.
Một bàn đồ ăn, sau nửa giờ đã bị đám người càn quét sạch sẽ.
Bạch Vi nhìn một bàn đồ ăn trống không, rồi lại nhìn cô bé Phó Lê đẹp như tiên nữ đang ngồi đối diện, trong lòng bà cảm thán một câu: Xem như là Lăng Nghị khổ trước Sướng sau.
Hại vợ chông em gái chết sớm, chỉ để lại ba đứa nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận