Thập Niên 80: Cô Vợ Trẻ Xinh Đẹp

Chuong 65

Chuong 65Chuong 65
Chuong 65
Mua xong hai cái này, Phó Lê khẽ cắn môi dùng bảy đồng tiên mua khăn quàng cổ ô vuông màu hồng chắc chắn, vừa có thể trùm đầu cũng có thể quàng cổ, giữ ấm rất hữu dụng.
Trả tiền, không cảm giác sầu lo do dùng tiên nhanh chóng, chỉ có cảm giác thỏa mãn và kiên định sau khi mua được đồ.
Phó Lê ôm một đống đồ, cười đến mắt nheo lại, trên má phải lưu lại cái lúm đồng tiền sâu, đẹp đến mê người.
Lúc mua đồ xong cô lại kéo Lăng Nghị đi cắt thịt, một cân thịt heo chín mao, cô mua ba cân thịt ba chỉ, lại dùng hai đồng tiên để mua một con gà mái, ngày mùa đông nấu canh uống tương đối ấm người.
Mua xong thức ăn, cô lại dạo đến Lương Du Môn Thị mua nguyên liệu, nguyên liệu lân trước nấu hai mươi cân hạt dưa còn dư lại một chút, lần này cô sức lớn mua mười đồng tiền nguyên liệu, nghĩ dùng một lần làm ra năm mươi cân, một trăm cân hạt dưa rang.
Mua nguyên liệu xong cô đếm tiền trong tay, lấy ra mười hai đồng tiên đưa cho Lăng Nghị: “Anh Nghị, đây là trả lại tiền vốn hạt dưa của anh." Trước đây cô đã gặp người trong thôn mua hạt dưa, một cân sáu mao.
Lăng Nghi khẽ liếc sơ tiên còn dư lại trong tay cô, nhiêu lắm cũng chỉ còn mười đồng tiền.
Cô gái nhỏ này, một chút khái niệm buôn bán cũng không có, sau khi kiếm được tiền thì tiêu xài hoang phí, tiền để mua nguyên liệu lần sau cũng không chừa lại.
Cái này có thể trông cậy cô kiếm tiền lớn được không đây?
Lăng Nghị không nhận tiên, nhàn nhạt nói: "Giữ đi, coi như tôi đầu tư việc buôn bán nhỏ của em”"
Hạt dưa rang phí tổn thất cao, thích hợp cho việc tiêu thụ mạnh, cô lại giống như đánh quậy một trận cũng chỉ có thể ăn cơm sống tạm, mùa đông còn tạm thời bán được, đợi qua mùa đông rồi với đầu óc buôn bán này của Phó Lê chỉ sợ tiền kiếm được đều bị cô tiêu sạch sẽ.
Lăng Nghị nghĩ, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện ý thức trách nhiệm không biết từ đâu ra, cô gái nhỏ này thích hợp được nuôi ăn ngon uống tốt thôi, giao cho anh rồi thì cái gì cũng không cần phải nhọc lòng xen vào. Phó Lê không biết trong lòng Lăng Nghị đang nghĩ cái gì, chỉ là nghi ngờ nói: "Anh muốn bán hạt dưa cùng tôi?"
Lăng Nghị gật đầu: "Tôi ra nguyên vật liệu, em ra công thức làm, hai chúng ta cùng nhau xào nấu, lúc bán cũng có thể cùng nhau làm việc, kiếm tiền em bảy tôi ba."
Phó Lê giương mắt nhìn anh, chuyện này không phải... là cô chiếm được ích lợi lớn rồi à?
Lăng Nghị cho rằng cô không đồng ý, lông mày nhọn nhếch lên, nhẹ nhàng nói: "Như nào, cảm thấy anh trai chiếm lợi ích của em? Yên tâm, anh đây chính là người ngay cả xe đạp cũng có thể mua nổi, còn chiếm một chút lợi ích từ mấy chục đồng tiên mua bán của em à?”"
Phó Lê vội vàng xua tay, đỏ mặt nói: "Không có... chính là, cảm ơn anh."
Cô một mình bán hạt dưa, không có cách nào một lần làm ra nhiều hạt dưa như vậy, chỉ có thể cách mấy ngày bán một lần.
Có Lăng Nghị gia nhập thì lại khác, cô không cần phải sầu não vì nguyên liệu, chỉ phụ trách mua sắm hương liệu, đã có thể nhẹ nhàng một phần lớn rồi.
Nhưng mà Phó Lê vẫn kiên trì đưa cho anh mười đồng tiên: "Vậy cái này tính là lợi nhuận lần này đi, phí tổn thất lân sau em lại đưa cho anh."
Nếu không có Lăng Nghị, cô tự mình đi lên trấn trên nói không chừng sẽ ma sát đến trây da chân, miệng vết thương ngày hôm qua còn chưa tốt lên, đi vài bước đã đau.
Nói như nào cô cũng phải cảm ơn anh đàng hoàng.
Lăng Nghị vẫn không có nhận tiền, đẩy xe đạp đi về phía trước vài bước rồi thuận miệng nói: "Tôi mua hạt dưa có ưu đãi lớn, một cân ba mao, lần sau đừng có tính phí tổn thất cao như vậy. Hơn nữa tiên em cầm, coi như anh trai gửi tiền cho em, gửi đủ rồi tôi tới lấy tiền cưới vợ, nếu tôi tự mình cầm nói không chừng sẽ ăn xài phung phí hết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận