Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 144: Không Đúng Thời Điểm

Chương 144: Không Đúng Thời ĐiểmChương 144: Không Đúng Thời Điểm
"Cô nói xem cô đúng thật là cái thứ phiên phức! Chẳng phải là người đi làm ruộng từ bé sao? Còn yếu ớt như vậy? Còn thế nào cũng phải muốn kéo tôi đi cùng với cô? Chính mình làm ra tai họa chẳng lẽ còn muốn bắt con trai tôi đi giải quyết tốt hậu quả cho cô chắc? Cô mới từng này tuổi, còn bảo là sinh viên mà! Có sinh viên nào chưa kết hôn đã lớn bụng như cô hay không, muốn dùng khối thịt trong bụng kia để uy hiếp con trai tôi cưới cô vào cửa ư? Mấy đứa con gái ở mấy vùng nông thôn nhỏ các cô đúng là không hiểu quy củ gì hết!"
Một hồi trách cứ đổ ập xuống đầu này trực tiếp hấp dẫn hết ánh mắt của mọi người trên lầu hai qua.
Phòng khám bệnh trên lầu hai đều liên quan tới phụ khoa, mà người ngồi bên trên hành lang gần như toàn là phụ nữ. Đặc biệt có không ít người lớn bụng, vừa nhìn là biết tới khám thai.
Mà khi Thái Lệ bị những ánh mắt đó đánh giá trên dưới, trên gương mặt vốn thoạt nhìn vô cùng tiều tụy kia giờ phút này càng trở nên tái nhợt.
Cô ta nhìn người phụ nữ lớn tuổi cường thế đứng ở trước mặt mình, rốt cuộc không có sự kiêu ngạo của ngày đó khi đứng trước mặt Chương Dạng và Chu Vĩ nữa, mà là rụt cổ lại, trong mắt toàn là ủy khuất và ảo não.
"Dì ạ, không phải cháu muốn gây phiền toái cho Hồng Tinh, mà cuộc giải phẫu này cần phải có người nhà ở bên cạnh ký tên mới được.' Thái Lệ nhỏ giọng giải thích như vậy.
Cô một mình lẻ loi ở lại trong thành phố Bắc Kinh to rộng như vậy, luôn tâm tâm niệm niệm muốn trở thành người của thành phố lớn, thoát khỏi cái nhãn huyện thành trên người, trở thành người hơn người. Từ khi cùng Trần Hồng Tinh ở bên nhau, cô không biết bên cạnh mình còn có người bạn nào khác không.
Cô đã sớm dọn khỏi phòng ngủ ra ngoài, ở trong trường học không có bạn nào quá thân, huống hồ, dáng vẻ nghèo túng như hôm nay của cô ta, cô ta cũng không muốn cho người khác thấy được.
Ở thời điểm này Thái Lệ có chút không thể tránh được mà nghĩ tới Chu Vĩ.
Nếu như Chu Vĩ vẫn còn ở bên canh cô thì sao cô có thể rơi xuống hoàn cảnh như vậy được chứ?
Thái Lệ không khỏi suy nghĩ một phen, nếu như Chu Vĩ nghe thấy chuyện chính mình mang thai rồi thì sẽ giống như Trân Hồng Tinh, trực tiếp bắt mình đi tới bệnh viện để loại bỏ đứa bé đi sao?
Khẳng định là sẽ không.
Trong đầu cô bỗng dưng toát ra cái suy nghĩ này, Thái Lệ nghĩ, Chu Vĩ không chỉ có không làm như vậy mà còn sẽ cao hứng và chờ mong giống y như cô ta, cùng nhau khát khao đứa bé trong bụng chào đời. Chẳng sợ hiện giờ trong tay cũng chẳng tích cóp được bao nhiêu cả thì nhất định anh cũng vẫn sẽ kết hôn với cô ta, cho cô ta một cái gia đình ấm áp ở trong thành phố xa lạ này.
Nhưng mà khi cô ta cảm thấy vui sướng chia sẻ tin tức này cho Trần Hồng Tinh biết, thì người kia nói cái gì cơ?
"Lệ Lệ, chúng ta đều còn trẻ, đứa nhỏ này tới không có đúng thời điểm."
Thái Lệ nghĩ tới, sau khi Trần Hồng Tinh nói lời này xong còn trách cứ mà nhìn cô ta một cái, nói cô ta quá sơ xuất, nói như thế nào mà vừa không cẩn thận đã làm ra mạng người, còn trong tối ngoài sáng cảnh cáo cô ta, có những thứ anh ta có thể cho cô ta, nhưng có rất nhiều thứ không phải cô muốn rồi tìm cách áp chế là anh ta sẽ nhất định thỏa hiệp đâu.
Cái anh ta sẽ không thỏa hiệp, chẳng phải chính là hôn nhân hay sao?
Hồi ức của Thái Lệ đột nhiên ngưng bặt, bởi vì cô ta không tìm được người nhà tới ký tên, không thể không lại một lần nữa tìm Trần Hồng Tinh, mà hiện giờ người tới bệnh viện chính là mẹ của Trần Hồng Tinh.
"Cô cũng kiều khí thật, thế nào cũng phải tới cái bệnh viện như vậy? Cô không thể trực tiếp tìm cái phòng khám nhỏ mà phá bỏ sao? Thật đúng là người hầu lại mắc bệnh tiểu thư!" Mẹ Trần hùng hùng hổ hổ mắng mỏ, nếu không phải lo lắng cô ta thật sự xảy ra chuyện gì sẽ nháo tới tận đơn vị của đứa con trai bảo bối nhà bà ta, làm hại con trai của bà ta mất công việc thì làm gì có chuyện bà ta sẽ tới bệnh viện chăm sóc người như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận