Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 146: Đau Quá

Chương 146: Đau QuáChương 146: Đau Quá
Tuy Liễu Viện nói loại chuyện này cũng cảm thấy ngượng ngùng lắm, tới yêu đương cô còn chưa thử bao giờ, thậm chí ngồi cùng bạn bè cũng không mấy khi bàn tới mấy chuyện này, nhưng hiện giờ cô thật sự quá tức giận, làm gì còn quản được nhiều như vậy?
Mới vừa rồi khi mẹ Trần nói một đống lời chỉ trích Thái Lệ , xung quanh đều là phụ nữ, xác thật có rất nhiều người nghe xong lời mẹ Trần nói cũng cảm thấy không được thoải mái lắm. Nhưng mọi người đều lười không muốn đi gây chuyện, hoặc là cảm thấy cô gái trẻ tuổi bị răn dạy kia xác thật có hơi không yêu bản thân mình nên không có hé răng. Nhưng hiện giờ có Liễu Viện xung phong dẫn đầu nên trong hành lang lục tục vang lên tiếng phụ họa.
Mà người đầu tiên phụ họa cho Liễu Viện chính là Chương Dạng đang đứng ở phía sau cô.
"Không sai, loại chuyện như mang thai thế này chẳng lẽ còn bắt nhà gái đi làm mấy biện pháp bảo vệ sao? Dì này, dì cũng là phụ nữ, dì đã nghĩ như vậy chỉ có thể nói là dì thật sự không biết yêu quý bản thân mình chút nào. Loại chuyện như sinh con đẻ cái thế này vốn đã có tổn thương rất lớn với thân thể của cô gái, tới bệnh viện chính quy thì làm sao vậy? Dì luôn mồm muốn để cô ấy đi tới mấy phòng khám nhỏ không đủ điều kiện cũng chẳng chính quy chẳng lẽ là không để cái mạng này ở trong mắt?"
Có lời này của cô thì càng nhiều người đứng về phía của cô và Liễu Viện.
"Đúng vậy, tôi nghe cũng cảm thấy quá đáng quá mức? Cho dù có không cần đứa bé thì cũng không cần phải giày xéo con gái nhà người ta đúng không?"
"Chẳng là thế ư, tôi nói này cô gái trẻ, người như vậy không nên gả đâu, quá không có trách nhiệm, nếu như cô gả cho nhà đó về sau sẽ phải chịu khổ."
"Đúng vậy đúng vậy, cho dù có gả qua đó được, hiện giờ chưa cưới cô đã phải chịu nhiều ủy khuất như vậy rồi, sau này ngày tháng còn dài lắm, cô suy nghĩ lại đi."
Trên hành lang cứ một câu lại tiếp một câu, cho dù mẹ Trần có muốn lên tiếng cãi lại nhưng mà một người sao có thể địch lại nhiều người như vậy được? Cuối cùng chỉ có thể đỏ mặt lên, nhìn Thái Lệ sau đó nói như muốn cho hả giận: "Được, được, được, hiện giờ cô có bản lĩnh, vậy ngày hôm nay tự bản thân cô ở lại cái bệnh viện này đi!"
Nói xong những lời này mẹ Trần cứ như hoàn toàn không thể chịu đựng được nữa, nhanh chóng đi xuống cầu thang.
"Chậc, đợi chút nữa tôi ký tên giúp cô." Chương Dạng nói, sau đó cô lại nhìn qua Liễu Viện còn mang vẻ mặt phẫn uất, vỗ vỗ đầu vai cô ấy: 'Không phải em còn có cuộc phỏng vấn hay sao? Đi nhanh đi, lúc này thời gian còn lại không nhiều lắm, tôi ở lại nơi này."
Vừa rồi Liễu Viện nhất thời lên hứng, lúc này cô mới phản ứng lại được hành động của cô mang tới cho Chương Dạng bao nhiêu phiên toái, trong lúc nhất thời gương mặt đỏ bừng lên: "Tổ trường, vô cùng xin lỗi, em xin lỗi, em..."
Chương Dạng cười cười như để trấn an cô ấy, dáng vẻ như hoàn toàn không hề để chuyện này trong lòng: "Không có gì ghê gớm cả, cho dù em có mặc kệ thì tôi cũng sẽ xen vào. Mau đi đi, công việc quan trọng."
Sắc mặt Liễu Viện vẫn vô cùng có lỗi, cuối cùng vẫn suy xét tới nhiệm vụ phỏng vấn nên lúc này mới chạy nhanh như bay xuống dưới lâu.
Trò khôi hài ngắn ngủi này nhanh chóng kết thúc. Chương Dạng trực tiếp ngồi ở bên cạnh Thái Lệ, cô không có lời nào để nói chuyện với Thái Lệ cho nên mới giữ im lặng.
Nhưng lúc này Thái Lệ lại không làm được bình tĩnh giống như Chương Dạng lúc này, Thái Lệ không nhịn được trộm nhìn cô gái ở bên cạnh, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
"Chuyện hôm nay cảm ơn cô." Thái Lệ nói.
Chương Dạng duỗi tay nhéo nhéo sống mũi mình, cô cũng chẳng tự cho mình là ân nhân của Thái Lệ, thái độ vẫn trước sau như một: "Thuận tay mà thôi, cũng là do Liễu Viện không nhìn tiếp được."
Khi cô dơ tay lên, lúc này Thái Lệ mới thấy thứ màu bạc sáng chói lóa mắt ở ngón tay cô.
Là nhẫn cưới.
Đôi mắt cô như bị ai đâm vào, đau đớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận