Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 152: Đáng Tin Cay

Chương 152: Đáng Tin CayChương 152: Đáng Tin Cay
Chờ tới khi Tiểu Dương trở về anh không biết như thế nào mà đoàn người xung quanh đã tản đi không ít, mà chủ biên nhà anh ta hiện giờ đang ngồi ở bậc thang trước cửa tiệm thuốc, bên người còn có vị khổ chủ ban nãy còn quỳ trên mặt đất cầu công đạo kia.
Tiểu Dương kinh ngạc nhìn Chương Dạng, không biết cô làm thế nào mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã khuyên lui được những người xúm lại xem náo nhiệt đó, hiện giờ thế nhưng còn có thể nói chuyện được với bà cụ thoạt nhìn vô cùng cố chấp kia nữa.
Tiểu Dương quan sát được biểu tình của bà cụ kia, mà khi nói chuyện cùng chủ biên nhà anh thái độ còn xem như khá ôn hòa. Anh quay đầu thấy xung quanh có không ít người muốn tới để xem náo nhiệt, không khỏi bày ra vẻ hung hăng đứng ở cửa tiệm thuốc. Như vậy gần như là một bức tượng sát thần khiến người muốn tiếp cận không khỏi dè chừng.
Sau khi Chương Dạng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua thì cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt sau đó cô tiếp tục nói chuyện với bà cụ đang ngồi ở bên cạnh mình.
Ban đầu khi Chương Dạng đi tới bên cạnh bà cụ, bà cụ còn cứ cố chấp phải quỳ ở trên mặt đất. Cái tư thế này một mặt là uy hiếp nhưng một mặt cũng là khẩn cầu chủ tiệm thuốc đi ra ngoài thương lượng.
Nhưng hiện giờ việc người chết trực tiếp bị nâng tới cửa tiệm thuốc như vậy đã cũng đủ là chỉ của tiệm thuốc né xa ba mét, nói cái gì cũng không chịu mở cửa ra, càng không thể thật sự đi ra thương lượng.
"Bà như vậy trước hết sẽ làm cho thân thể của mình suy sụp mất, vậy sau này còn có ai có thể đứng ra đòi công đạo được cho bà đây?" Chương Dạng khuyên bảo bên tai bà cụ: "Cháu là phóng viên của báo chiều thủ đô, tên Chương Dạng, nếu như bà có nhu cầu gì cũng có thể nói cho chúng cháu biết hết, chúng cháu sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ bà."
Lúc này bà cụ mới chậm rãi quay đầu nhìn cô, cuối cùng bị cô khuyên bảo không có quỳ nữa.
Bà cụ cũng đã lớn tuổi rồi nên loãng xương là chuyện bình thường, còn cứ quỳ thời gian dài như vậy nữa nên lúc đứng lên thiếu chút nữa ngã ngửa, may mắn được Chương Dạng đỡ lấy.
Ở trước khi mọi chuyện có kết quả có nói cái gì thì bà cụ cũng không chịu rời khỏi cửa tiệm thuốc, mà Chương Dạng cũng không thèm để ý gì cả, trực tiếp ngồi trên bậc thang dơ bẩn cùng người này.
Có lẽ là do thân phận của Chương Dạng khiến bà cụ cảm thấy cô còn tính là đáng tin cậy nên lải nhảy nói chuyện với cô.
Người chết là con trai của bà cụ, năm nay mới 25 tuổi. Nhà sống ở vùng ngoại thành Bắc Kinh, trước khi chết đang làm công việc thể lực như khuân vác ở công trường, khiêng xi măng, tấm vật liệu, gạch... để kiếm sống.
"Năm trước Lôi Tử nói vào trong thành phố, trước kia mỗi tháng cứ có thời gian là nó sẽ về nhà nhưng tháng này nó không có trở về cũng không có tin tức gì cả, tôi không yên tâm, biết chỗ mà nó làm việc nên đi cùng với người cùng thôn tới tìm." Bà cụ cầm lấy cái khăn tay có chút vết bẩn để lau nước mắt nơi khóe mắt, cái mí mắt có nếp uốn kia tựa hồ bởi vì quầng mắt sưng lên mà biến ra nhiều hơn.'Nhưng mà khi tôi nhìn thấy Lôi Tử thì nó đã sớm tắt thở. Là ở ngay căn phòng nhỏ trong công xưởng kia, một mình nằm ở trên chiếc giường ván, đứa bé đáng thương, không biết đã như vậy bao lâu vậy mà cũng không có ai phát hiện ra...
Bà cụ khóc tới mức thở hổn hển. Người chết là chết trong phòng nghỉ của công trường, người cùng thôn cũng làm việc cùng với anh ta có nói mấy ngày trước đây anh ta bị cảm mạo nên xin nghỉ, không có bắt đầu làm việc. mà mọi người làm việc ở trên công trường cũng đều đi sớm về khuya, trở về cơ hồ đều tắm xong trực tiếp đi ngủ ai có thời gian mà đi xem Lôi Tử thế nào. Vốn dĩ chỉ cho rằng Lôi Tử bị cảm nặng quá nên phát sốt cần nghỉ ngơi, ai cũng không nghĩ tới thanh niên trẻ tuổi như vậy cứ như vậy lặng yên không một tiếng động chết trong phòng nghỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận