Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 173: To Mo

Chuong 173: To MoChuong 173: To Mo
Một người là trưởng thôn, một người là bí thư chi bộ, có thể kinh doanh biến toàn bộ thôn Võ Gia thành quy mô như trước mắt này, từ góc độ nào đó mà nói cũng coi như là người có tài năng.
Trên bàn cơm cũng là thời điểm nói chuyện làm ăn dễ nhất, mà khi ăn xong chầu cơm trưa này ý đồ hợp tác giữa Chương Dạng và Võ Gia Thái cũng đã xác định gần như hoàn thiện rồi.
Tuy rằng căn nhà cao nhất này được nhà họ Võ dùng để chiêu đãi khách khứa nhưng lại không phải là nơi mà khách ngủ lại. Bên cạnh căn nhà này còn có một căn nhà phụ khác, Chương Dạng và Tiểu Dương đã bị sắp xếp sang căn nhà phụ kia ở.
Võ Gia Thái là con thứ trong nhà nên công việc ngày thường cũng không ít chút nào, vì thế buổi chiều người tiếp đãi Chương Dạng và Tiểu Dương chính là cô con gái út nhà họ Võ, Võ Gia An.
Thoạt nhìn tuổi tác của Võ Gia An nhỏ hơn Chương Dạng không tới mấy tuổi, là cô gái nhỏ tuổi tác còn xanh mà vô cùng linh động, biết Chương Dạng là thương nhân từ tỉnh ngoài tới nên vô cùng to mò về cô. Rốt cuộc người tới trong thôn các cô làm chuyện buôn bán đa số đều là đàn ông, một vị tiểu thư xinh đẹp lại trẻ tuổi như là Chương Dạng lại không thấy có.
Chương Dạng có tùy thân mang theo nước hoa và một số đồ khác, đều là thứ những cô gái trẻ 17 - 18 tuổi thích. Không tới thời gian một buổi trưa, Chương Dạng đã cạy ra được không ít tin tức từ trong miệng cô gái trẻ tên là Võ Gia An này.
"Anh hai em nói anh cả và ba em đi ra ngoài làm việc, nói cứ như là không ai biết bọn họ đi sang thôn bên cạnh để gặp Đàm quả phụ kia vậy, hừ, còn tưởng em không biết chắc?" Cô gái trẻ không câu nệ gì nhiều, không giữ được một chút bí mật nào cả nên cứ thế nói hết ra cho người tặng nước hoa cho mình.
Chương Dạng đổ hết mọi thứ như đổ hạt đậu ra ngoài.
Chương Dạng đối với loại bát quái màu hồng phấn này không có hứng thú gì cả, cô có chút ngoài ý muốn nhìn Võ Gia An: "Em cũng đi làm công ở nhà xưởng trong thôn sao?"
Mấy năm thời gian bây giờ, du học nước ngoài nhấc lên một đợt sóng nhiệt.
Có không ít sinh viên có thành tích tốt được nhà nước bỏ không ít phí cho đi du học, cũng có không ít gia đình có điều kiện xem như không tồi tự trả tiền cho đi du học. Tình huống như thể trong nhà họ Võ này, tự nhiên có thể đưa Võ Gia An ra nước ngoài. Hơn nữa căn cứ vào Chương Dạng quan sát, cô gái trước mắt cũng có cái chủ ý đó.
"Không có.' Võ Gia An lắc lắc đầu, trong mắt như là còn mang theo vài phần khinh thường: "Em không đi nhưng em cũng không hề muốn làm ở trong thôn chúng em."
"Vậy em muốn làm cái gì?" Chương Dạng thuận thế hỏi.
"Không biết, nhưng mà em muốn đi ra bên ngoài, đi bất luận nơi nào làm cái gì cũng đều được cả, dù sao thì không cần ở trong cái thôn này." Võ Gia An cười tum tim nói.
Chương Dạng: ”...'
Còn không đợi Chương Dạng nói ra lời nào cả, Võ Gia An đã suy sụp gương mặt nhỏ xuống,'Nhưng mà cũng không được." Cô uể oải nói.
"Sao lại không được? Dù sao em cũng còn trẻ, muốn đi ra bên ngoài thì đi ra bên ngoài thôi, không có gì ghê gớm cả. ' Chương Dạng nói.
Võ Gia An lắc lắc đầu: 'Không được." Biểu tình cô trở nên vô cùng cô don"Ba em muốn bắt em kết hôn với người trong thôn nhanh chóng."
Sau khi cô nói xong lời này thì như nghĩ tới cái gì đó, cảm thấy vô cùng tức giận: "Ông ấy chỉ lo quan lớn phóng hỏa nhưng không chịu được bá tánh đốt đèn mà thôi! Dựa vào đâu ông ấy và anh cả có thể đi ra bên ngoài tìm người quả phụ trẻ kia mà em thì không được? Hiện giờ đã là thời đại nào rồi mà còn ép duyên? Muốn bắt em tìm người trong thôn để kết hôn ư? Em lại càng không!" Có lẽ Võ Gia An cảm thấy Chương Dạng chính là người tri kỷ có thể hiểu được chính mình nên không hề coi cô là người ngoài chút nào mà bắt đầu phỉ nhỏ người trong nhà của chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận