Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 178: Theo Doi

Chuong 178: Theo DoiChuong 178: Theo Doi
Chương Dạng thích ứng một lát cuối cùng cũng có thể xem rõ ràng cách bố trí trong căn nhà này như thế nào.
Bên tai vang lên tiếng bước chân càng ngày càng xa, tại trong căn phòng trống vắng không có người ở này có vẻ có chút đáng sợ.
Chương Dạng cảm thấy lá gan của chính mình còn xem như lớn, nhưng trong nháy mắt này, phía sau lưng cô cũng không nhịn được mà tê dại, mà da gà sần sùi cũng bò đầy toàn bộ cánh tay.
Ngăn chặn chút khủng hoảng mà cô không muốn thừa nhận xuất hiện trong lòng, Chương Dạng ổn định lại tâm thần, sờ tới tay vịn của thang lầu cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Nơi xa có chút ánh đèn mỏng manh, là ánh đèn tới từ chiếc đèn pin loại nhỏ trong tay Võ Gia An.
Phía dưới căn nhà ở này còn có một đường hâm?
Mà khi Chương Dạng biết được cái tin tức này thì có chút kinh ngạc, cô cũng không có lại nghĩ nhiều mà cũng đi theo xuống phía dưới luôn. Không bao lâu sau, Chương Dạng mới ý thức được phía dưới này vô cùng rộng lớn, toàn bộ đường hầm bị người của thôn Võ Gia làm như thể là hầm trú ẩn vậy, trên vách tường còn treo không ít những đồ vật đủ loại hình dạng, Chương Dạng suy đoán có thể là những loại lương thực như bắp ngô hay gì đó. Ở trong tang ngầm còn có rất nhiều những cái thùng gỗ to, Chương Dạng đánh bạo duỗi tay vào trong sờ soạng một phen, cảm giác được là gạo thì cô lại càng khiếp sợ hơn nữa,
Lượng lương thực tích trữ này, thiếu chút nữa khiến cô tưởng chính mình còn đang ở thời kì chiến tranh, dự trữ lương thực ở dưới hầm trú ẩn.
Hiện giờ còn không phải thời điểm tìm kiếm nguyên nhân vì cái gì người của toàn bộ thôn Võ Gia không thèm chớp mắt thả nhiều lương thực tới một nơi như vậy, khi bên tai Chương Dạng lần nữa vang lên động tĩnh do Võ Gia An phát ra cô trốn ở phía sau một cái túi da rắn rất lớn nhìn người cầm đèn pin cách đó không xa đang khuân vác đống củi gỗ che lấp cánh cửa.
Động tác của Võ Gia An vô cùng thành thạo, cũng không biết là đã làm như vậy bao nhiêu lần rồi. Mà khi tiếng "keo kẹt" vang lên, sau khi ván cửa bị mở ra, ánh trăng bên ngoài cũng chiếu vào trong.
Chương Dạng tận mắt nhìn thấy Võ Gia An đi ra ngoài nhưng cô cũng không dám di trực tiếp ra ngoài mà là đi hai bước tới phương hướng di ra sau đó tránh ở phía sau cửa, dán lỗ tai lên phiến cửa gỗ đã từng bị che đậy rất nhiều năm thông qua ván gỗ mỏng manh nghe tiếng động ở bên ngoài.
Võ Gia An vừa mới đi ra ngoài đã có người tiếp ứng cô ngay.
"An Anl" Đây là giọng nói của một cậu thiếu niên trẻ tuổi.
"Anh." Võ Gia An nhìn thấy người mình nhớ thương ngày đêm thì trực tiếp nhào tới ngay.
Giờ phút này cái bóng đen tối sâm đi theo chàng trai trẻ tuổi ở cách đó không xa khi nhìn thấy một màn này cũng kinh ngạc nhướng mày lên.
Hóa ra sau cánh cửa gỗ này có đồng ruộng nhỏ bé ao hãm xuống, trên cánh cửa bên ngoài đều có bụi gai để che giấu, mặc dù có người đi ngang qua mặt sau của tòa núi nhỏ này cũng sẽ không ai đi tìm hiểu một nơi rậm rạp như thế này. Bong den kia nguy trang thanh bui gai sau cửa ghi tac mọi chuyện ở đáy lòng, đôi mắt hơi trâm xuống.
Mà hết thảy những thứ này đôi tình lữ trẻ hưng phấn vì được tương phùng hoàn toàn không biết.
Lý Bình Quý ôm lấy Võ Gia An, trực tiếp bế người lên một sườn núi nho nhỏ trước mặt/Trong khoảng thời gian này có khỏe không? Đêm nay có thể ra ngoài được bao lâu?"
Võ Gia An ôm cổ cậu ta cười vô cùng vui vẻ: "Đêm nay sẽ không quay về, hôm nay có khách quý tới nhà nên anh cả anh hai và ba em chắc chắn sẽ không có thời gian quản em đâu, cho dù có cả đêm không về nhà bọn họ cũng sẽ không biết." Nói rồi cô đi tới trước mặt Lý Bình Qúy, hôn một cái vang dội lên mặt người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận