Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 193: Bi Thuong

Chuong 193: Bi ThuongChuong 193: Bi Thuong
Phía trước không xa là cửa thôn, đại khái là bởi vì bóng người Quý Hành Tung quá dễ thấy, mấy viên đạn vừa vặn có thể công kích từ xa nghênh đón đám người Tiểu Dương. Ngược lại theo chân bọn họ một trái một phải, xem như cũng vẫn còn an toàn.
Quý Hành Tung ôm Chương Dạng thả người nhảy, vừa vặn trốn vào góc của một tòa nhà nhỏ, theo sau là một chuỗi tia lửa.
Hầu hết những người dân xung quanh đã đi đến cuối thôn, tòa nhà nhỏ nơi Chương Dạng và Quý Hành Tung đang ẩn náu đã tương đối an toàn.
Chương Dạng không có bị thương, vừa rồi cả người cô đều bị Quý Hành Tung ôm kín mít, căn bản không có cơ hội bị thương. Nhưng hiện tại, tay Chương Dạng lại sờ được cảm giác dính nhớp.
Khi cô giơ tay lên, mùi máu xông thẳng vào mũi.
Máu này không phải của cô.
Trong lòng Chương Dạng bỗng dưng căng thẳng, cô nắm chặt Quý Hành Tung, trong giọng nói không giấu được hoảng sợ: "Anh bị thương!"
Sau khi Chương Dạng vừa nói xong, cô nhất quyết phải lôi kéo Quý Hành Tung để nhìn kỹ xem anh bị thương ở đâu.
Quý Hành Tung dở khóc dở cười, anh đè lại tay của Chương Dạng: "Chuyện nhỏ mà thôi, có trây da một chút." Bây giờ nhìn vết thương, chẳng phải là lãng phí thời gian sao?
Khi Quý Hành Tung nói lời này, anh cũng đưa tay kéo Chương Dạng về phía một tòa nhà khác bên cạnh.
Hiện tại còn chưa nghe được tiếng còi cảnh sát, trong tình huống không có xe, Quý Hành Tung không muốn lôi kéo Chương Dạng trực tiếp đi đến cửa thôn. Bên ngoài của thôn là những con đường trống, càng dễ dàng bị nhắm chuẩn xác.
Bây giờ các căn nhà xung quanh hầu như không có người ở, đêm tối lẻn vào, ẩn nấp, chờ đến khi cảnh sát đến hỗ trợ sẽ an toàn hơn.
Quý Hành Tung nắm tay Chương Dạng đi đến căn nhà gỗ bên cạnh.
Quý Hành Tung đoán không sai, trong nhà này hiện tại không có người, bọn họ đi vào rất an toàn.
Quý Hành Tung trốn ở sau bức màn, luôn cau mày nhìn đám người đang chạy dưới lầu.
Vài tiếng súng vừa rồi không có ống giảm thanh, chắc chắn đã kinh động đến cảnh sát mai phục gần thôn. Chỉ là khi nhìn trong thôn nhiều người như vậy, tất cả bọn họ đều phạm tội, nhất thời, anh cảm thấy chính mình không biết nên nói gì.
Lúc này, Quý Hành Tung cảm thấy quần áo bị người kéo, anh quay đầu liên thấy khuôn mặt sắp nhăn thành trái khổ qua của Chương Dạng.
Quý Hành Tung vừa định đưa tay vuốt thẳng chữ xuyên giữa mày Chương Dạng, nhưng khi anh vừa định giơ tay lên, lúc này anh mới phát hiện mu bàn tay của mình đã dính đầy máu.
Vừa rồi chỉ lo bảo hộ Chương Dạng, Quý Hành Tung có chút quên mất mình đang bị thương, hiện tại vừa ngồi xuống, liền cảm thấy bả vai truyền đến một trận đau nhói.
Ánh mắt Chương Dạng đã dừng ở trên cánh tay nhuốm đẫm máu của Quý Hành Tung, cô cuống quít nói: "Mau cho em xeml" Trong giọng nói của Chương Dạng không giấu được lo lắng.
Cô không hiểu, rốt cuộc đã bị thương nặng đến như thế này, nhưng tại sao người đàn ông này vẫn luôn có thể nhẫn nhịn im lặng?
Quý Hành Tung muốn nói rằng không sao cả, cùng lắm là viên đạn làm xước da, nên không sao. Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng thì đã bắt gặp ánh mắt lo lắng của Chương Dạng, trong lúc nhất thời, anh cảm thấy mình không nói được lời nào, đành phải ngoan ngoãn đưa cánh tay cho Chương Dạng.
Đêm nay khi đi ra ngoài, Quý Hành Tung ăn mặc một bộ quần áo màu đen.
Chiếc tay áo màu đen đã bị tẩm ướt, trông có vẻ màu đậm hơn những nơi khác.
"Em đi tìm cái kéo." Chương Dạng cảm thấy cánh môi mình có chút run rẩy.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy nhiêu máu như vậy, nhưng bây giờ, tất cả đều là của Quý Hành Tung.
"Anh không sao đâu.' Trong lòng Quý Hành Tung thở dài, nhưng hiện tại anh đã như vậy, cho dù có miệng an ủi như thế nào thì cũng không thể trấn an được Chương Dạng. Vừa rồi Quý Hành Tung không phải không thấy Chương Dạng khẩn trương run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận