Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 221: Trả Thù

Chương 221: Trả ThùChương 221: Trả Thù
Chương Dạng còn chưa có phản ứng lại được, trước mắt cô bỗng dưng có một người vụt ra, dơ chân lên đá bay cái đồ vật mang theo ánh sáng trắng lóa mắt kia.
Chỉ nghe được "lạch cạch" một tiếng, là tiếng kim loại rơi xuống đất.
Thân ảnh của Lục Anh Viễn chắn ở trước mặt Chương Dạng, giây tiếp theo, một tay câm lấy ná để thủ, dễ như trở bàn tay đè người phụ nữ cầm cái chuôi dao chói lọi lên trên tường.
Từ khi Chương Dạng thấy có dao đâm về phía chính mình, đến lú Lục Anh Viễn xuất hiện ngang trời, lại nháy mắt sau khi người này chế phục hung thủ, một loạt động tác ngắn ngủi này cơ hồ cũng chỉ trong nháy mắt.
Thậm chí Chương Dạng còn chưa kịp phản ứng lại được, trên gương mặt nhỏ tỉnh xảo kia có sự tái nhợt cùng mờ mịt xuất hiện đan chéo nhau. Sau khi trố mắt vài giây, lúc này mới thấy rõ cái người bị Lục Anh Viễn đè ở trên tường chính là Võ Gia An.
Thời điểm mới sáng sớm con người ta đi làm này, người trên đường cũng không tính là ít. Bởi vì động tĩnh ở chỗ ngoặt này quá lớn nên tức khắc có không ít người tới vây xem thế nào.
Con dao vừa rơi xuống trên mặt đất kia còn đang phát sáng.
AI cũng có thể nhìn ra nháy mắt trước đó không lâu có người cầm dao chạy ra hành hung giết người.
"Trời ạ, đây là hành hung giữa ban ngày sao? Mau đi báo cảnh sát đi."
"Việc này cũng quá đáng sợ rồi, ban ngày ban mặt thế mà cũng dám cầm dao chạy ra ngoài."
"Chẳng phải thế sao! May mắn có cậu trai này động tác nhanh nhẹn, cô gái này thoạt nhìn còn trẻ tuổi mà sao tâm tư lại ngoan độc như vậy chứ?"
Giờ phút và Võ Gia An đang bị Lục Anh Viễn đè ở trên tường, nghe thấy tiếng thảo luận của những người xung quanh, trên gương mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết kia lúc đỏ lúc trắng, cô ta như một con cá nhỏ bị ném lên bờ, phẫn nộ mà giãy giụa lắc lư nhưng sức lực tay của Lục Anh Viễn quá lớn, cô chỉ là một cô gái trẻ sao có thể thật sự tránh thoát khỏi bàn tay kia?
Trên gương mặt Võ Gia An mang theo sự giận giữ và ảo não, cô ta không biết rằng mình chẳng qua chỉ trộm di gặp mặt bạn trai mà thôi, sao mà ngày hôm sau đã long trời lở đất rồi. Trong nhà ba người là ba, anh cả, anh hai đều bị bắt giữ hết, ngay cả anh ba đang chạy chuyện làm ăn bên ngoài cũng sa lưới ngay sau đó không lâu. Cả nhà, chỉ còn lại có mỗi mình cô ở bên ngoài.
Đoạn thời gian kia Võ Gia An vừa khó hiểu lại thấy kinh hoàng. Sau khi nghe ngóng được những chuyện mấy năm nay người trong thôn làm xong, cô không làm ra bất luận lời bình phán nào, trong lòng chỉ có một cái nhận thức vô cùng rõ ràng —-
Cái cô Vương tiểu thư giả mạo lúc trước tới trong thôn của cô ta kia chính là người hủy hoại gia đình cô ta.
Vương tiểu thư cũng không phải là Vương tiểu thư thật sự mà là phóng viên ở thủ đô.
Một người phóng viên vì chính công danh của mình mà làm gia đình cô ta biến thành nhà tan cửa nát.
Võ Gia An hối hận, hối hận buổi chiều kia mình nói chuyện với Chương Dạng nhiều chuyện về gia đình mình như vậy. Rõ ràng cô ta tin tưởng Chương Dạng tới như vậy cuối cùng lại bị chính người mà mình tin tưởng đâm sau lưng một dao. Kết quả này, cô ta không có cách nào tiếp thu được.
Mà sau khi phát hiện ra rằng cảnh sát không có điều tra xem cô ta ở chỗ nào xong thì cô ta đi một đường lên Bắc Kinh, thông qua địa chỉ gửi thư trên báo chiều thủ đô ngồi ở cửa tòa soạn để cạnh đợi Chương Dạng. Rốt cuộc cô ta cũng bắt lấy được cơ hội.
Võ Gia An nghĩ vô cùng đơn giản, hết thảy những chuyện này bởi vì sau khi Chương Dạng đến thôn Võ Gia mới bắt đầu tạo nên phản ứng dây chuyền. Hiện giờ cô giết Chương Dạng chính là báo thù cho chính người trong thôn mình.
Khi Võ Gia An xác định được thời gian buổi sáng mỗi ngày Chương Dạng đi làm cũng chỉ có đi một mình. Bình thường bên cạnh cô đều có đồng nghiệp đi cùng nên cô ta mai phục ngay trên con đường mà nếu Chương Dạng muốn đi tới tòa soạn để đi làm thì nhất định phải đi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận