Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 222: Yêu Tinh Hại Người

Chương 222: Yêu Tinh Hại NgườiChương 222: Yêu Tinh Hại Người
Nhưng Võ Gia An không nghĩ tới, chính mình mới vừa ngoi đầu ra, thậm chí còn chưa chân chính xúc phạm tới Chương Dạng từ bên cạnh đã có người đàn ông chạy như bay mà tới đã bay con dao sắc nhọn trong tay cô ta, còn ấn cả người cô ta lên trên vách tường.
"Buông tôi ra!" Võ Gia An không thể tiếp thu được kết quả trước mắt, cô ta mưu toan lâu như vậy rồi cuối cùng lại không thể thành công được, Tôi muốn giết cô ta!" Cô có chút không quan tâm mà hô to với Chương Dạng, cặp mắt kia tràn ngập sự thù hận oán giận.
Lục Anh Viễn ép cô xuống chặt hơn, trên mặt anh đã sớm không còn có sự lười nhác những ngày bình thường khi gặp gỡ với đám bạn Quý Hành Tung, cặp mắt đào hoa kia cũng xuất hiện sự tàn nhẫn nhàn nhạt.
"Động đậy cái gì! Hành hung người khác giữa ban ngày cô còn có lý do gì!" Lục Anh Viễn lạnh lùng nói.
"Dựa vào đâu hal Chính cô ta là người đã hãm hại cả nhà tôi! Dựa vào đâu mà tôi không thể tìm cô ta để báo thù? Sao mà cô ta không chết ngay đi? Deu do cô ta, đều do cô ta!!!" Võ Gia An thấy trước mắt chuyện báo thù đã vô vọng không khỏi bất chấp tất cả mọi thứ, hai mắt đỏ tươi đầy phẫn nộ thẳng tắp nhìn về phía Chương Dạng đứng ở cách đó không xa rồi chửi ầm lên: "Cái thứ lừa đảo nhà mày! Kẻ lừa đảo! Yêu tinh hại người!"
Mà khi những lời Võ Gia An chửi mắng mình lọt vào trong lỗ tai, trong đầu Chương Dạng nháy mắt có chút trống rỗng. Bất luận là lúc trước khi cô đi thực tập ở nước ngoài hay vẫn là ở trong nước, cô làm chuyện phỏng vấn viết bản thảo tin tức chưa từng có gặp qua chuyện như trước mắt này.
Đặc biệt là khi bên tai vang lên những câu mắng chửi cô chưa từng nghe qua, thậm chí còn không biết nó có ý tứ gì càng làm cô cảm thấy mình trở nên vô thố.
Cho dù cô đã tự độc lập từ rất sớm nhưng mà mặc kệ thế nào, hiện giờ cô chẳng qua cũng chỉ là cô gái trẻ mới hai mươi tuổi. Hoàn cảnh sinh hoạt ngày thường, cô tiếp xúc với toàn những người ôn hòa lại phân phải trái rõ ràng, có học thức có văn hóa cho nên hiện giờ Chương Dạng như bị mắng cho ngu luôn rồi.
Cô như thể đã bị hút mất hồn phách, đứng ở đầu phố, trên mặt mang theo sự mờ mit rõ ràng.
Những người vừa rồi tới đây vây xem náo nhiệt nghe được những lời chỉ trích mà Võ Gia An nói với Chương Dạng thì cũng đều im tiếng, ánh mắt vừa hoài nghi vừa tò mò dò xét qua người Chương Dạng vài lần.
"Có phải là cô đã bị bệnh hay không?" Bỗng nhiên vào đúng lúc này, một giọng nữ xa lạ cắm vào giữa đánh gãy tiếng mắng của Võ Gia An.
Trong đám người có một dì đẩy xe ba bánh đứng dậy, bà ăn mặc bộ quần áo mộc mạc phổ thông nhất thời bấy giờ, nhìn chằm chằm vào Võ Gia An đang bị Lục Anh Viễn ấn chặt lên tường nói tiếp: "Tôi không hiểu được cô là ai, dù sao chủ nhiệm Chương cũng không có khả năng đi hại người được. Trước kia chủ nhiệm Chương đi làm ở tòa soạn, những lúc cuối tuần còn đi cùng tiên sinh nhà cô ấy tới cửa hàng. Có một lần có tên côn đồ cực kì hung hăng chính là do tiên sinh nhà chủ nhiệm Chương đây bắt lấy. Sau này chủ nhiệm Chương còn cố ý tổng kết số lượng kẻ côn đồ vào chợ bán thức ăn làm loạn ăn cắp suốt mấy năm nay, từ đó về sau bên cửa hàng buôn bán chúng tôi đều có cảnh sát trông coi, không biết là an toàn hơn bao nhiêu. Cô nói cô Chương hại cả nhà cô, cô nói xem cô Chương hại nhà cô cửa nát nhà tan như thế nào đi?"
Thật ra Chương Dạng cũng không có quen dì này. Mà khi nghe thấy đối phương chủ động đứng ra nói chuyện thay mình thì Chương Dạng cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Cũng không biết có phải do dì đẩy xe ba bánh bán rau dưa này nhận ra Chương Dạng trước hay không, xung quanh có không ít người chạy tới chợ bán thức ăn cũng là những hàng xóm ở các con ngõ nhỏ xung quanh cũng nhận ra cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận