Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 231: Nhin Thay Anh La Em Muốn Chạy Tới

Chuong 231: Nhin Thay Anh La Em Muốn Chạy TớiChuong 231: Nhin Thay Anh La Em Muốn Chạy Tới
Trong lòng Giản Thanh Tùng cảm thấy vô cùng buồn rầu.
"ANh ấy tới đón cậu?" Giản Thanh Tùng mở miệng hỏi.
Chương Dạng quay đầu lại có chút ngượng ngùng cười cười với anh ta: "A? Cậu nhìn thấy rồi sao?"
Giản Thanh Tùng gật gật đầu, anh ta rất ít khi nhìn thấy Chương Dạng cười với ai xán lạn lại nhiệt liệt tới như vậy, người trước mặt, từ thời điểm anh ta bắt đầu quen biết đối phương đều giữ dáng vẻ xa cách mà lễ phép với tất cả mọi người, mặc dù là trở thành bạn bè, nụ cười của cô cũng là nhàn nhạt mang theo chút ôn hòa mà sẽ không giống như bây giờ, nhìn một người khác giống như là nhìn thấy ánh sáng.
Chương Dạng không hề biết suy nghĩ trong lòng Giản Thanh Tùng, cô giải thích hai câu: "Gần đây xung quanh tớ có chút không yên ổn nên tiên sinh nhà tớ có chút lo lắng nên mới tới đón tớ trước."
"Không yên ổn?" Giản Thanh Tùng thấy có chút ngoài ý muốn: "Làm sao vậy? Có chỗ nào cần tớ giúp đỡ không?"
Anh ta ở Cảng Thành từ nhỏ, trong những gia tộc hào môn chuyện trẻ con bị bắt cóc là chuyện rất bình thường. Mà khi nghe thấy Chương Dạng nói ra những lời này, theo bản năng, Giản Thanh Tùng coi chuyện phiền toái mà Chương Dạng gặp phải đó giống những vụ án kia.
Chương Dạng lắc đầu: "Đã xử lý xong rồi, người đều đã bị bắt vào cục cảnh sát. Chỉ là tiên sinh nhà tớ không quá yên tâm, cho nên..."
Nháy mắt khi Giản Thanh Tùng mất khống chế đã bị lời này của Chương Dạng kéo lại, anh ta không tiện hỏi thêm chuyện Chương Dạng gặp tới tột cùng là chuyện gì, chuẩn bị đứng dậy đi tính tiền.
Chương Dạng thấy thế vội vàng đuổi theo: " y ây ây, không phải đã nói là để tớ mời khách sao? Cậu đừng có tranh với tớ."
Sao mà Giản Thanh Tùng có thể thật sự để cô đưa tiền?
Mà khi hai người đi tới trước quầy thu ngân, nghe chị gái đứng ở quầy thu ngân nói rằng cái bàn bọn họ ngồi đã có người trả tiền rồi, hai người là Chương Dạng và Giản Thanh Tùng đều vô cùng mờ mịt hoang mang. "A? Trả tiền rồi ư?" Chương Dạng không thể tin nổi hỏi.
"Đúng vậy." Chị gái thu ngân đang muốn hình dung diện mạo của người trả tiền một phen, nhưng mà khi ngẩng đầu lên, ánh mắt chị lướt qua bóng dáng hút mắt đứng ở ngoài cửa kia, không khỏi híp mắt lại, sau khi xác định xong thì chỉ tay ra phía bên ngoài: "Kia, chính là vị tiên sinh mặc quân trang kia, vừa rồi anh ấy đã tiến vào thanh toán tiền giúp bàn này của hai người."
Cơ hồ nháy mắt khi Chương Dạng nghe thấy những lời này trong đầu cô cũng đã có đáp án.
Lại theo tay đối phương rồi nhìn ra bên ngoài, cô chạy vội tới chỗ bóng dáng màu xanh ô liu kia.
Đi giày cao gót như vậy mà cô cũng không có lo sẽ bị treo chân hay không.
Nhưng thật ra khi Quý Hành Tung đứng ở bên ngoài thấy động tác của Chương Dạng thì nhăn mày lại, sau đó nhanh chóng đi tới chỗ Chương Dạng, một tay tiếp được cô.
"Chạy cái gì chứ?" Ngữ khí của anh có kèm theo chút bất mãn.
Chương Dạng cười khanh khách bảo: "Nhìn thấy anh là em muốn chạy tới." Quý Hành Tung cong môi.
Lúc này Giản Thanh Tùng cũng đi ra, mà ngay khi anh ta thấy Chương Dạng dùng vẻ mặt vui mừng như vậy lao vào trong lòng ngực của người đàn ông ở bên ngoài kia như vậy, anh ta biết rằng có những chuyện mặc dù là anh ta còn chưa nói ra cũng đã không có phần thắng nữa.
Trái tim của một người rất nhỏ, nhỏ tới mức chỉ có thể đặt một người ở trong đó. Anh ta đường đường là vị thiếu gia giàu có của Cảng Thành cũng khinh thường đi tranh dành địa vị với một người đàn ông khác.
Giản Thanh Tùng thở ra một hơi, trong lúc nhất thời không biết có phải là mình nên cảm thấy may mắn vì trước khi biết được chuyện Chương Dạng kết hôn đã không có làm ra chuyện gì khác người hay không?
Nghĩ tới đây Giản Thanh Tùng đi ra phía trước.
Chương Dạng kéo cánh tay Quý Hành Tung, cười tủm tỉm giới thiệu hai người với nhau: "Đây là Giản Thanh Tùng, bạn học cùng trường đại học với em, lúc trước cũng từng nhắc qua với anh rồi đó. " Sau đó cô lại chỉ chỉ vào người đàn ông mình đang kéo tay: "Tiên sinh nhà tớ, Quý Hành Tung."
Bạn cần đăng nhập để bình luận