Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 270: Không Chối Từ

Chương 270: Không Chối TừChương 270: Không Chối Từ
Thanh âm của Chương Dạng giống như là có ma lực vậy, không cần phải để người nghe tự mình nỗ lực đắm chìm vào đó, mà là người lên tiếng, có thể đưa người nghe tới cái hoàn cảnh kia, làm người ta không tự chủ được đi theo tiết tấu của cô, nghiêm túc mà nghe xong cả buổi diễn thuyết này.
Sau hai tiếng đồng hồ, Chương Dạng kết thúc buổi diễn thuyết, lúc này đám sinh viên phía dưới mới hoàn hồn lại cúi đầu xuống nhìn thời gian.
Lữ Trình ngồi ở hàng ghế đầu, nếu nói ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Chương Dạng đứng ở trên bục giảng cậu ta còn có chút hoài nghị, như vậy hiện tại, hai tiếng đồng hồ kia bất tri bất giác trôi qua như vậy, khi cậu ta lại nhìn Chương Dạng lần nữa trong mắt đã bắt đầu có chút sùng bái rồi.
Không chỉ là bởi vì khi Chương Dạng đi học có nhiều kinh nghiệm thực tập phong phú như vậy, mà càng sùng bái chính là cô có thể kết hợp hết những chuyện mấy năm nay mình trải qua sâu chuỗi với kiến thức học được trong trường học.
Hôm nay tới đây nghe tọa đàn cậu ta kiếm được không ít thứ tốt.
Ở trước khi buổi tọa đàm kết thúc, còn có một buổi trao đổi nho nhỏ. Chủ yếu Chương Dạng làm người chủ trì nghe những vấn đề của bạn học phía dưới sau đó cô sẽ giải thích nghỉ hoặc.
Chỉ cần đề cập tới tri thức chuyên nghiệp Chương Dạng đều có thể cho người đặt câu hỏi một câu trả lời vừa lòng nhất.
Trong khi trao đổi với nhau mọi người cũng dần phát hiện ra rằng, thật ra cô gái trẻ tuổi đứng ở trên bục giảng kia cũng không chỉ có nghiên cứu học thuật thôi, mà khi nói chuyện cùng với cô, trong những lần có qua có lại với nhau có thể khiến người ta cảm nhận được sự hiền hòa của cô, khiến lòng người sinh cảm giác muốn thân cận.
Cho nên hỏi tới sau đó vấn đề bắt đầu có chút hoa hòe lòe loẹt.
Chương Dạng thật sự không cảm thấy có gì phản cảm hết, tuổi này sẽ có rất nhiều chuyện mình tò mò, cô nguyện ý trả lời, cũng nguyện ý dốc túi tương trợ.
Mà ngay khi Chương Dạng lại gọi một nữ sinh đứng lên đặt câu hỏi, cô gái này nhìn cô, có chút chờ mong hỏi: "Chủ biên Chương, khi cô còn làm học sinh có rất nhiều kinh nghiệm thực tập, như vậy em muốn biết là, liệu báo chiều thủ đô có thể cho sinh viên những kinh nghiệm như vậy hay không ạ? Thời điểm chúng em nghỉ hè và nghỉ đông có thể tới báo chiều thủ đô thực tập không?"
Trước đó báo chiều thủ đô cũng không có thông báo công khai rằng có tuyển thực tập sinh hay không.
Khi Chương Dạng nghe được vấn đề này, nhướng mày lên, ngay sau đó cười nói: "Tôi cho rằng tất cả mọi người ở đây đều biết báo xã chúng tôi đã thông báo tuyển dụng phóng viên kiêm chức, chỉ cần đưa bản thảo cho báo xã chúng tôi, nếu chất lượng đã được bên biên tập thông qua đều có thể được đăng lên báo. Mà cái thông báo tuyển dụng này bao gồm tất cả các phóng viên có tư cách có giấy chứng nhận trong xã hội."
Ý ngoài lời của Chương Dạng người nghe ở đây đều hiểu được.
Cho dù là học sinh chỉ cần có được giấy chứng nhận liên quan, có vé vào cửa rồi, chất lượng bài viết đủ tư cách nữa thì báo chiều thủ đô đều có thể suy xét.
Điều này đối với đông đảo sinh viên không có một chút kinh nghiệm nào mà nói đương nhiên là chuyện vô cùng tốt. Nếu phí sức lao động, cô quả thực nguyện ý mở rộng cửa lớn để hoan nghênh.
Sao có thể từ chối được chứ!
Nhưng bàn tính nhỏ ở đáy lòng Chương Dạng hiện giờ tính cái gì không có người nghe thấy được, ngược lại học sinh ở đây vì lời này của cô mà khi ánh mắt nhìn về phía cô lại càng thêm nhiệt liệt.
Lữ Trình ngồi trong một góc đều đã nghe được tiếng những bạn học không quen biết xung quanh thấp giọng nói chuyện về cái nhìn đối với Chương Dạng.
"Cô Chương cũng quá ôn nhu nhỉ? Nghe ý tứ của cô ấy, hoàn toàn không có ghét bỏ thực tập sinh đâu, ây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận