Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 280: Chay Mau

Chuong 280: Chay MauChuong 280: Chay Mau
Tiểu dương ở một bên nghe vậy cũng thở dài "Nghe nói hình như là vì trong nhà quá nghèo, cho nên mới trái pháp luật mà đi săn thú. Nhưng cũng đã bị báo ứng, ba người thì chết hai người, người còn lại là người chạy ra ngoài báo tin."
Đề tài về sinh mạng có chút trầm trọng, Chương Dạng và Ninh Tu Tư cũng không nói nữa, chỉ thở dài một hơi.
Bốn người ngồi quanh bàn vuông nho nhỏ trước mặt, nhanh chóng giải quyết vấn đề đói bụng rồi rất nhanh quay về nhà trọ, thắp đèn đánh đêm.
Ý tưởng của Chương Dạng với Ninh Tu Tư không khác nhau lắm, nếu trong tay đã có tin tức, nên mau chóng báo cáo ra ngoài.
Hai người đều là người có thể không ăn không ngủ vì công việc, đèn trong phòng vẫn luôn sáng.
Chương Dạng nghe thấy tiếng gió vi vút bên ngoài, thổi đến nỗi của sổ rung lắc, giống như sau một giây sau có thể trực tiếp cuốn cửa sổ đi.
Song cửa sổ màu đỏ được gắn vào bức tường gạch, lắc lư qua lại loảng xoang loảng xoảng.
"Có phải gió này càng ngày càng lớn không?" Ninh Tu Tư cũng chú ý tới tiếng gió bên ngoài, thấy Chương Dạng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc mở miệng nói.
Chương Dạng gật gật đầu, ngay cả đã đóng cửa sổ lại, nhưng ngồi ở trong phòng cũng có thể cảm nhận được bên ngoài gió thổi mạnh.
Trong thị trấn mặc dù không có đèn đường nhưng bên ngoài cũng không tối lắm, vì cách đó không cháy rừng còn chưa tắt, đỏ rực một mảnh, mặc dù đứng cách đó không xa cũng có thể cảm nhận được hơi nóng dồn về phía mặt bạn.
"Đây không phải là chuyện tốt gì." Ninh Tu Tư nhíu nhíu mày, mở miệng nói: "Nếu gió lớn sẽ rất khó khống chế đám cháy, cũng không biết tình huống bây giờ trong rừng rậm như thế nào."
Trong lòng Chương Dạng cũng có dự cảm không tốt, trận gió này thật đúng là tới không đúng lúc.
Nhưng chuyến hai người vừa đi cũng chưa gặp phải lửa, cũng không thể đoán được kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, sau khi cảm thán vài câu về gió lớn xong, hai người rất nhanh lại cúi đầu lần nữa, tiến hành xem xét bản thảo lần thứ hai trong tay.
Ngay lúc này, hai người Chương Dạng Ninh Tu Tư còn chưa làm việc được mười phút, bỗng nhiên khung cảnh yên tĩnh ở thị trấn bị phá vỡ. Bầu trời đêm vang lên tiếng cảnh báo thứ nhất, hoàn toàn phá vỡ khung cảnh yên bình của thị trấn.
Âm thanh tràn vào mọi ngóc ngách của thị trấn nhỏ ——
"Cháy rừng lan đến đây rồi! Cháy rồi! Chạy maul"
"Chạy mau! Cháy đến rồi, cháy đến đây rồi!"
"Lửa lớn tới!"
Tiếng cảnh báo cùng tiếng loa đồng thời vang lên, đánh thức tất cả người đang trong mộng đẹp ở thị trấn, âm thanh chói tai xuyên qua giấc mơ, đem người đang mơ ngủ kéo về hiện thực, kinh hoàng mở mắt.
Chương Dạng cùng Ninh Tu Tư căn bản chưa nghỉ ngơi, vừa nghe thấy những lời này hai người đã phản ứng rất nhanh.
Hai người đồng thời đứng lên từ chỗ ngồi, không nhiều lời, trực tiếp phân công sang phòng bên cạnh đánh thức đồng nghiệp toà soạn, sau đó đi gõ từng cửa phòng nhà trọ báo mọi người chạy.
Khi Tiểu dương bị Chương Dạng đánh thức, vẫn còn có chút mơ màng, nửa tỉnh nửa mơ mất một lúc, đầu tóc rối tung khàn giọng nói,'Chương lão sư cô đi xuống trước đi, nơi này giao cho tôi, tôi đi gọi người."
Nhưng Chương Dạng không rời đi, thêm một người bao giờ cũng nhanh hơn.
"Đừng nói nhảm nữa, chạy gọi người nhanh, kêu xuống lầu chạy!"
Trước Chương Dạng ở châu khi, gặp qua một lần sóng thần, thảm hoạ tự nhiên nghiêm trọng nhất cô chứng kiến cũng là lần kia. Mà lần này, tuy cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi được tiểu dương túm ra khỏi khách sạn, thấy ngọn lửa lớn cuồn cuộn cách đó không xa, leo lên các cột điện, giống như một cây pháo nổ, nháy mắt bùng cháy, cô cảm thấy da đầu tê đại.
"Chạy mau!" Phía sau có người hô to.
Chương Dạng trơ mắt nhìn cây cột điện đổ xuống và đập thẳng vào nhà trọ nhỏ nơi họ ở vừa nấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận