Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 284: Bóng Dáng Quen Thuộc

Chương 284: Bóng Dáng Quen ThuộcChương 284: Bóng Dáng Quen Thuộc
Mà lúc này ở bờ sông cách đó không xa, Quý Hành Tung cảm nhận được làn sóng nóng bỏng ập vào mặt, anh cảm thấy đều đã ngửi thấy được mùi tóc cháy sém. Ngọn lửa trước mắt rất dữ dội, dưới sự giúp đỡ của gió lại càng trở nên thô bạo hơn, hung tàn như muốn đốt cháy hủy diệt hết thảy mọi thứ.
Anh đã chiến đấu hăng hái một ngày một đêm với đám lửa lớn này, lúc này thấy tình thế không tốt, lập tức hô lớn với Lão Hắc ở bên cạnh: "Đi trước đưa mọi người rời khỏi trước đi, bảo bọn họ nhanh chạy về phía bắc!" Quý Hành Tung cơ hồ gào thét lên câu này, toàn thân anh lúc này, có lẽ cũng chỉ có hàm răng là màu trắng, những nơi còn lại đều đã đen như bị bôi than đá.
Đồng thời, sau khi nói xong những lời này, Quý Hành Tung lại quay về phía người đàn ông đeo băng tay có hai chữ "Phòng cháy" nói: "Lúc nào bộ đội cứu viện mới đến đây?"
Trước đó không lâu khi bọn họ nhận ra hướng gió không đúng, cũng đã liên lạc với cấp trên, bây giờ xem ra, rất có thể cũng là bởi vì nguyên nhân thời tiết mà máy bay trực thăng cũng rất khó bay qua đây.
"Chắc là sắp rồi." Người bị Quý Hành Tung hỏi mở miệng nó: "Kiên trì thêm chút nữa."
Theo tình hình trước mắt, bọn họ làm sao có thể nói không kiên trì?
Quý Hành Tung quay đầu lại, nhìn thoáng qua mấy người dân ở phía sau, không ngờ lão Hắc đã quay lại.
"Phó doanh, mấy người kia đều đã bỏ chạy!" Lão hắc la lớn: "Có người lãnh đạo bọn họ chủ động rút lui, tạm thời người dân đều không gặp nguy hiểm!"
Đây là một tin tức được coi là tốt trong đêm nay, ít nhất bây giờ bọn họ không có nỗi lo về sau. Vừa rồi ở trấn trên, mới thật sự là luống cuống tay chân.
Nửa đêm gió đêm gào thét, ngọn lửa lúc chiều vất vả lắm mới khống chế được, bây giờ lại to lên vài phần. Có hai nơi bị cháy đã được dập tắt, nhưng bởi vì một trận gió to này mà tro tàn lại cháy, lại bùng lửa lên lần nữa, khiến hai khối núi rừng lại gộp vào nhau lần nữa, ngọn lửa cũng trở nên dữ dội hơn.
Lúc này Quý Hành Tung nghe thấy lão hắc nói, gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Vừa nói lời này, anh vừa có chút không nhịn được lại quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Thật ra Quý Hành Tung cũng biết, ở dưới ánh sáng mặt trời như vậy, lại cách xa như vậy, cho dù anh có là quay đầu lại xem, cũng không nhìn thấy gì cả.
Nhưng vào khoảnh khắc liếc mắt vừa rồi, anh thật sự đã nhìn thấy một bóng dáng có chút quen thuộc, khiến ánh mắt anh không tự chủ được mà lại truy tìm lần nữa.
Lúc Chương Dạng đi công tác, đương nhiên sẽ không mang theo nhiều sườn xám như vậy. Bây giờ trong nhà có Quý Hành Tung, có người mà mình thích, lúc cô tự ý mua thường phục cho Quý Hành Tung, bỗng nhiên nhận ra được mình cũng có thể mặc quần áo cùng kiểu với Quý Hành Tung.
Thời buổi này vẫn chưa có cách nói đồ đôi, nhưng mua áo thun hay sơ mi giống nhau gì đó, thì quần áo nam và quần áo nữ luôn có thể tim được những kiểu dáng giống nhau.
Lần này cô ra ngồi liền mặc một bộ thường phục rất mềm mại. Nhưng bất cho dù cô mặc gì đi chăng nữa thì trong mắt Quý Hành Tung nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đều có thể chuẩn xác nhận ra cô.
Nhưng khoảng cách lúc này thật sự quá xa, hơn nữa trong tay Chương Dạng còn đang bế một đứa bé. Bóng dáng kia trong mắt Quý Hành Tung thật sự là quá mờ ảo, hơn nữa người phía sau thật sự không ít, rất nhanh Chương Dạng đã lẫn vào trong đám người, Quý Hành Tung muốn tập trung tìm ra cô cũng không dễ dàng.
Tình hình lúc này của Chương Dạng không được coi là tốt, cô bé trong lòng cô khóc sướt mướt. Lúc người nhà cô bé chạy trốn thì bị thương, cánh tay bị bỏng, không ai có thể ôm cô bé. Đứa bé mới một hai tuổi tiểu đi đường còn chưa vững, lúc vừa lại đây là được một người quân nhân ôm chạy tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận