Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 296: Bao Tin Binh An

Chuong 296: Bao Tin Binh AnChuong 296: Bao Tin Binh An
Ninh Tu Tư vuốt cán bút suy nghĩ, nói không bất ngờ khẳng định là giả, nhưng cũng không phải quá mức kinh ngạc. Dù sao lúc trước khi Chương Dạng lần đầu đến toà báo, đối phương cũng đã mang theo khí tràng đại tiểu thư, khiến cho người nhìn không thể bỏ qua cô được.
"Có lẽ là tới xác nhận cô ấy có an toàn hay không." Ninh Tu Tư suy nghĩ một lúc mới mở miệng nói.
Tiểu Dương mơ hồ hỏi: "A? Xác nhận giáo sư Chương có an toàn không sao? Là vị lãnh đạo vừa rồi sao? Này... Thiệt hay giả vậy?" Tiểu Dương cảm thấy có chút ma huyễn.
Ninh Tu Tư gật đầu: "Có lẽ là sự thật."
Tiểu Dương: "... Giáo sư Chương đến tột cùng là địa vị gì thế?" Cậu ta đột nhiên có chút to mò.
Ninh Tu Tư: "Mặc kệ cô ấy có địa vị gì, cô ấy vẫn là chủ biên tập của toà báo chúng ta, cấp trên của cậu."
Tiểu Dương: '..."
Khi Tiết Tiên Tiến ở tìm được Chương Dạng, Chương Dạng đang chữa trị cho những người bị bỏng trong vụ cháy. Có lẽ ban đầu cô có chút sợi hãi với vết thương, với máu chảy đầm đìa, nhưng hiện tại cô đã làm thuần thục hơn, tay cũng không còn run như trước.
Khi Tiết Tiên Tiến nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô gái trong lều trại, ông ta không khỏi có chút cảm khái. Mặc dù là vứt bỏ thân phận nhà họ Chương, nhưng nhìn những việc Chương Dạng đang làm hiện tại, cô gái như vậy cũng đáng giá được người khác chú ý.
Khi Chương Dạng quay đầu lại nhìn thấy Tiết Tiên Tiến, cô còn không biết đối phương là ai. Cô gân như đã quên hết ký ức khi còn nhỏ, hơn nữa nhiều năm chưa về nước, cũng không quen biết những người bạn của Chương sư trưởng.
Khi ra ngoài, sau khi Tiết Tiên Tiến tự mình giới thiệu xong, Chương Dạng cũng lễ phép gọi một tiếng "Chu
Tiết Tiên Tiến nhìn cô gái có diện mạo tương tự Tạ nữ sĩ thời trẻ, trong lòng lại một lần cảm khái. Sau đó ông ta chủ động hỏi: "Hiện tại bên này còn có chút nguy hiểm, cháu có muốn đi trước không? Bên chú còn có thể sắp xếp người, cho phóng viên về trước." Xe vật tư chiều nay sẽ rút lui, đến lúc đó cũng có thể mang theo Chương Dạng. "Không cần đâu ạ." Chương Dạng mỉm cười, đây đã là người thứ hai hôm nay hỏi cô có muốn rời đi nơi này không.
Đối với câu trả lời của Chương Dạng, Tiết Tiên Tiến cũng không cảm thấy bất ngờ. Một cô gái biết rõ có nguy hiểm nhưng vẫn nguyện ý đến hiện trường, mặc dù tối hôm qua đã chạy thoát, đến lúc này mới có thể đứng lên làm tình nguyện viên, giúp đỡ các chiến sĩ bị thương, mạnh mẽ hơn rất nhiêu người . Không khóc lóc, không phàn nàn, chỉ làm tốt nhất có thể.
"Đứa nhỏ ngoan." Trên mặt Tiết Tiên Tiến không khỏi lộ ra một nụ cười hiền hoà.
Nếu lúc trước ông ta chỉ coi trọng Chương Dạng, chỉ là bởi vì tính tình kính yêu lão lãnh đạo, cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, thì trong giây phút này, Tiết Tiên Tiến thực sự có chút không kìm được chú ý tới cô gái trước mặt nhiều hơn.
"Yên tâm, tuy nói nơi này gần hiện trường vụ cháy, nhưng bộ đội chúng ta cũng ở đây, các ngươi nhất định sẽ được an toàn."
Chương Dạng mỉm cười, gật đầu tỏ vẻ chính mình đã biết.
Khi Chương sư trưởng nhận được tin tức Chương Dạng đã an toàn là vào đêm khuya. Ke từ khi ông biết cô con gái nhà mình không rên một tiếng chạy tới hiện trường vụ cháy, trái tim đang treo giữa không trung chưa từng hạ xuống. Sự lo lắng này lên đến đỉnh điểm sau khi biết ngọn lửa hoành hành vào nửa đêm hôm qua, hoàn toàn mất kiểm soát trực tiếp nhấn chìm thị trấn nhỏ gần nhất.
Nếu không phải bởi vì sự hạn chế của thân phận, Chương sư trưởng khẳng định sẽ là người đầu tiên. Cũng chính vì điều này, hiếm khi ông nhờ cấp dưới cũ của mình tìm hiểu tình huống của Chương Dạng.
Sau khi cúp điện thoại, Chương sư trưởng ngồi trong phòng, tâm trạng lên xuống như tàu lượn siêu tốc.
Chương Năm lúc này cũng đang ở trong phòng khách, ban ngày anh cũng biết Chương Dạng đi hiện trường vụ cháy, cả ngày hôm nay tâm trạng anh có chút không yên. Hiện tại thấy Chương sư trưởng vừa cúp điện thoại, Chương Năm vội đi tới, hỏi nhỏ: "Ba, tình hình bên chị gái thế nào rồi ạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận