Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 300: Về Nhà Chờ Anh, Chờ Gả Cho Anh

Chương 300: Về Nhà Chờ Anh, Chờ Gả Cho AnhChương 300: Về Nhà Chờ Anh, Chờ Gả Cho Anh
Chờ cơn gió tới, Chương Dạng bị Quý Hành Tung hôn đến hỗn độn đầu cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, môi cô đỏ sáng lấp lánh, còn có chút hơi sưng. Chương Dạng nhịn không được nghĩ thầm, đây rốt cuộc là cô đùa giỡn Quý Hành Tung, hay là Quý Hành Tung đùa giốn cô?
Rõ ràng người bị hôn đến tay chân mềm nhữn là cô đây, Quý Hành Tung còn không biết xấu hổ nói cô đùa giỡn anh?
Hai ngày sau, trước khi Chương Dạng rời khỏi núi rừng, khoản quyên góp đầu tiên từ bên ngoài đã tới.
Lại nói đến tờ báo chiều Thủ đô, lúc trước Chương Dạng nhờ Giản Thanh Tùng mang ra ngoài bản thảo của ấn bản đầu tiên. Sau khi anh đưa cho đồng nghiệp cô ở toà soạn, Liễu Viện và Chu Vĩ sửa chữa lại một chút liền cho đi xuất bản.
Liễu Viện có thấy những lời để lại của Chương Dạng viết ở mặt sau, rất nhanh, hơn ngàn quảng cáo ở tờ báo đều thay đổi thành lời kêu gọi quyên góp cho thị trấn bị ảnh hưởng bởi cháy rừng trong khoảng thời gian này. Nói cách khác, báo chiều sẽ bỏ tất cả các khoản thu vào từ quảng cáo khoảng thời gian này và tuyên truyền miễn phí cho thị trấn bị cháy.
Bây giờ tờ báo chiêu có doanh số bán ra rất đáng kể trên toàn quốc, tin tức này sau khi được tung ra, nó giống như mọc cánh, truyền đến tai mọi người.
Hành động này của Chương Dạng làm giảm một phần thu nhập của toà soạn nhưng lại thu về hảo cảm của toàn xã hội.
Tên tuổi tờ báo chiều toà soạn Thủ đô vì vậy mà nổi tiếng hơn trước, rất nhiều sinh viên ngày trước gặp Chương Dạng đều coi cô như là thần tượng, xác định sau khi tốt nghiệp, lựa chọn đầu tiên sẽ là tổ báo chiều.
Trận thảm hoạ này thu hút sự quan tâm của cả nước, ngân sách quốc gia cũng rất nhanh được chỉ đúng chỗ, các khoản quyên góp xã hội bắt đầu được hình thành.
Chờ đến ngày Chương Dạng chỗ kia, trên đường đổi xe, gần như tất cả mọi người đều ra đưa tiễn cô.
Vào đêm hoả hoạn kia, nếu không phải Chương Dạng cổ vũ bọn họ, đưa mọi người rời khỏi mảnh đất nguy hiểm đó, nói không chừng vẫn còn những thương vong nữa. Về sau, Chương Dạng đều làm được những gì cô hứa.
Quý Hành Tung vừa đến lượt nghỉ, người đàn ông cô cho là đang ngủ bù cũng xuất hiện trước mặt Chương Dạng.
Anh duỗi tay đặt lên chiếc eo nhỏ, cúi đầu hôn lên trán cô, giọng nói trầm thấp, mang theo sự quyến luyến,Về nhà chờ anh, chờ ga cho anh."
Âm thanh này chỉ có anh và Chương Dạng hai người mới có thể nghe thấy, lỗ tai Chương Dạng có chút đỏ.
"Vậy anh không được để mình bị thương." Chương Dạng ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời giờ phút này nhìn thẳng vào mắt Quý Hành Tung. Sau khi Chương Dạng nói xong lời này, cô liên nhón mũi chân, như là không cam lòng yếu thế, mút lấy môi Quý Hành Tung một cái.'Đây mới là hôn tạm biệt." Trong giọng nói Chương Dạng mang theo ý cười, mở miệng nói.
Sau khi cô nói xong những lời này, xoay người bỏ chạy giống như làn khói.
Quý Hành Tung còn đứng tại chỗ, nhớ lại hành động táo bạo của cô gái vừa nép trong lòng ngực anh.
Ánh mắt anh gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Chương Dạng rời đi, dục vọng chiếm hữu trong đôi mắt càng thêm sâu đậm.
Quý Hành Tung duai tay sờ sờ môi mình, dùng sức, theo đó cười cười.
Cũng may Chương Dạng chạy trốn nhanh, cô biết động tác vừa rồi của mình sẽ mang đến hậu quả gì.
Vừa trở về nhà, đầu tiên Chương Dạng dọn dẹp lại tứ hợp viện. Trong khoảng thời gian này ở bên ngoài, cô cảm giác tóc mình sắp thành rơm rạ. Mà Chương Dạng cũng biết trong khoảng thời gian này mình đi, người trong nhà khẳng định sẽ rất lo lắng, nên cô không thể xuất hiện trong bộ dạng chật vật trước mặt họ để họ càng lo lắng hơn. Đồng thời, hôm nay về nhà, cô còn một chuyện muốn tuyên bố với người nhà.
Bây giờ đã là cuối thu, khi Chương Dạng lái xe về đại viện, sắc trời bên ngoài đã sớm tối tăm.
Vừa đẩy cửa ra, mùi thơm từ thức ăn trong phòng bay ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận