Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 309: That Dang Yeu

Chuong 309: That Dang YeuChuong 309: That Dang Yeu
Trong lòng hai người đều rất rõ ràng, thật ra cô không hề thiếu tiền, lời bồi thường này cũng chỉ là lời nói vô căn cứ.
Khi đó Chương Dạng không nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy Quý Hành Tung quá mức thẳng nam, bây giờ khi nghĩ lại một lần nữa, Chương Dạng lại cảm thấy chỗ nào cũng có vấn đề.
Tiền là thứ không dễ tính toán rõ ràng nhất. Lúc trước nếu Quý Hành Tung chỉ là định "Hoa bình chia tay" thật, vậy thì lúc đó cũng không nên giao hết tiền tài trong nhà cho mình. Bằng không, cũng chỉ bằng điểm này, ngày sau nếu hai người thật sự muốn ly hôn, thì sẽ chỉ càng thêm phiền toái.
Bây giờ sau khi trong lòng Chương Dạng xuất hiện nỗi nghi ngờ này. Chờ đến khi tan tâm ve nhà, thấy Quý Hành Tung đang chờ mình trước cổng toà soạn, Chương Dạng đi qua.
Gần đây Quý Hành Tung nghỉ phép, chỉ cần bận xong chuyện tiệc cưới thì sẽ tới cổng toà soạn đón Chương Dạng.
Cho dù từ toà soạn báo đến tứ hợp viện cũng chỉ mất mười phút đi bộ nhưng anh cũng muốn tự mình tới đón Chương Dạng tan làm.
Vào lúc Quý Hành Tung nhìn thấy Chương Dạng bước về phía mình, đã vô cùng thuần thục tiến lên nhận lấy túi xách của Chương Dạng, sau đó cũng rất quen thuộc kéo tay Chương Dạng, để cô đi vào phía bên trong đường đi bộ.
"Làm sao vậy?" Quý Hành Tung cảm nhận được ánh mắt Chương Dạng đang dừng trên mặt mình, không khỏi quay đầu, đối diện với cô, mở miệng hỏi.
Chương Dạng: "Hôm nay lúc em nói chuyện với các đồng nghiệp thì có nhắc đến anh."
"Hửm?"
Chương Dạng: "Em nói với mấy cô gái chưa lập gia đình như Liễu Viện là sau này tìm chồng nhất định phải tìm người có thể chủ động nộp tiên lương lên."
Khi nghe thấy câu nói của Chương Dạng, Quý Hành Tung khẽ mỉm cười đến mức không dễ phát hiện, ánh mắt anh mang theo vẻ chiều chuộng, nhìn người bên cạnh: “Cô Chương luôn có rất nhiều đạo lý."
"Nào có?" Chương Dạng hừ cười vài tiếng: "Chẳng lẽ không phải bởi vì có tiêu chuẩn là anh sao? Ôi chao, anh không biết đó thôi, bởi vì anh mà mấy ánh mắt của cô gái ở toà soạn của em bây giờ đều cao lên không ít, công lớn thuộc về quý phó doanh trưởng anh đấy" Chương Dạng trêu ghẹo nói.
Quý Hành Tung lười phản bác lời nói vớ vẩn này của cô, tùy cho cô ba hoa nói hươu nói vượn.
Quý Hành Tung nhìn động tác của Chương Dạng, theo bản năng muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng Chương Dạng bước đi có vẻ rất sung sướng, hơn nữa bây giờ trên con đường nhỏ này cũng không có người, Quý Hành Tung cũng kệ cô. Nhưng khi nghe thấy câu nói của Chương Dạng, lông mày anh khẽ nhướng lên: "Không nên cho em sao?"
"Bây giờ thì đương nhiên, nhưng lúc trước quan hệ của chúng ta có tốt đến mức em có thể tiêu tiền của anh sao?" Chương Dạng nháy mắt hỏi.
Quý Hành Tung gật đầu: "Có thể."
Dường như Chương Dạng cảm thấy không hài lòng với câu trả lời này, cô tiến lên một bước, tiến đến trước mặt Quý Hành Tung, ép Quý Hành Tung không thể không dừng lại: "Không đúng.' Hơi thở khẽ khàng lại mang theo một chút mùi thơm phun lên mặt Quý Hành Tung: "Khi đó chúng ta còn không thân, hơn nữa đã nói là sau này mọi người gặp được người mình thích thì sẽ chia tay hoà bình. Anh đưa tiên lương cho em, thì lúc chúng ta chia tay..."
Chữ "chia tay" trong miệng Chương Dạng còn chưa nói ra hết đã bị Quý Hành Tung vươn tay bịt kín miệng.
Chương Dạng trợn to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, dùng ánh mắt biểu đạt bất mãn và tức giận của mình.
Quý Hành Tung vuốt lông cho Chương Dạng: "Câu khác có thể nói, nhưng có những lời đừng nên nói."
Ví dụ như, chia tay, anh không thích câu ấy, cũng không muốn nghe thấy từ ấy phát ra từ miệng Chương Dạng. Cho dù chỉ là giả thiết, cũng không được.
Chương Dạng bị Quý Hành Tung cắt ngang như vậy, suýt chút nữa đã quên mình muốn nói gì. Nhưng nhìn dáng vẻ của Quý Hành Tung, vậy mà cô lại cảm thấy anh có vài phần đáng yêu.
Thì ra, còn có lời mà khiến người như Quý Hành Tung cũng không muốn nghe, lại còn là câu nói hai người có thể chia tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận